Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng

Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng - Chương 790: Thư tịch tới tay (length: 7584)

Lúc Chu Tử Văn rời khỏi Thập Sát Hải, hắn tính toán sơ, chỉ riêng tiền bán cá đã được hơn hai mươi đồng.
Vào thời đại này, hơn hai mươi đồng không phải là con số nhỏ.
Một số công nhân nhà máy, bậc thấp, một tháng cũng chỉ kiếm được chừng đó.
Mang theo thùng nước đựng hai con cá trắm cỏ cùng ba ba, Chu Tử Văn đạp xe về nhà.
Ánh nắng chiếu lên người hắn, ấm áp, tâm tình của hắn cũng như thời tiết sáng sủa này, tràn đầy vui vẻ và thỏa mãn.
Thật ra vào thời điểm cuối tháng này, nhiệt độ bên ngoài đang ngày càng xuống thấp.
Theo tình hình những năm trước thì cũng sắp có tuyết rơi.
Về đến nhà, hắn giao cá trắm cỏ và ba ba trong thùng cho Chu mụ.
“Con câu được cá à?” Thấy cá trong thùng, Chu mụ hơi kinh ngạc, “A, đây là cái gì? Sao lại có cả ba ba?”
Thấy ba ba, Chu mụ càng ngạc nhiên hơn.
Đức hạnh của con trai mình thế nào, nàng hiểu rõ.
Nàng chưa từng biết con trai mình lại có thể câu cá.
"Mẹ ơi, anh Tử Văn giỏi câu cá lắm, hồi ở quê, anh ấy thường xuyên câu cá cho tụi con ăn."
Trần Xảo Y đứng bên cạnh tự hào giải thích.
"Ồ! Nó còn có bản lĩnh này à?" Chu mụ cười ha hả nhìn Chu Tử Văn, trong lòng thấy tự hào về con trai.
Đứa con trai này của nàng, từ nhỏ đã được hai vợ chồng nàng cưng chiều, không ngờ chỉ mới hơn một năm không gặp, bây giờ đã trở nên lợi hại như vậy.
Chu Tử Văn cười giải thích: "Mẹ à, đây là con câu được ở Thập Sát Hải hôm nay. Con ba ba này là con phải tốn sức lắm mới câu được đấy ạ."
Nghe Chu Tử Văn nói, nụ cười trên mặt Chu mụ càng tươi, nàng nhận lấy thùng nước, nói: "Ba ba này là đồ tốt đấy, lát nữa mẹ sẽ hầm nó lên, bồi bổ cho Y Y."
"Cảm ơn mẹ." Trần Xảo Y vội vàng nói cảm ơn.
"Cảm ơn gì chứ, đều là người một nhà cả mà." Chu mụ khoát tay, sau đó bắt đầu chuẩn bị làm thịt ba ba và cá.
Chu Tử Văn thì về phòng, cất kỹ số tiền bán cá hôm nay, số tiền này tuy không nhiều, nhưng cũng coi như có thêm một khoản thu nhập.
Hắn cảm thấy, khoảng thời gian tới, rảnh rỗi có thể tranh thủ đi câu cá.
Tiền bạc, càng nhiều càng tốt.
Dù sao ở nhà nhàn rỗi cũng không có gì làm, chi bằng kiếm thêm chút tiền.
Chờ Chu mụ sơ chế xong ba ba, Chu Tử Văn tự tay vào bếp, thêm một chút dược liệu, làm món canh bổ dưỡng.
Với trình độ nấu ăn cấp tối đa của hắn thì món canh ba ba làm ra, hương vị cực kỳ tươi ngon, dinh dưỡng cũng rất phong phú.
Chỉ mới hầm một lát, một mùi thơm nồng nàn đã bay ra.
Hầm càng lâu, mùi thơm càng đậm.
Đến gần giờ ăn cơm trưa, cả khu nhà lớn đều tràn ngập mùi thơm này.
Ngửi được mùi thơm này, mọi người nhao nhao tò mò hỏi han: “Chị Chu ơi, nhà chị làm món gì ngon thế? Mùi vị thơm quá đi mất!”
Chu mụ cười đáp: “Là Tử Văn câu được một con ba ba, bảo là muốn bồi bổ cho Y Y.”
Mọi người xung quanh nghe Chu mụ, đều vừa ngưỡng mộ vừa tán thưởng tài năng của Chu Tử Văn, đồng thời cũng thấy mừng cho Trần Xảo Y.
"Chị Chu này, thằng Tử Văn nhà chị thật là có phúc, tay nghề giỏi thế này, sau này Y Y có lộc ăn rồi."
“Đúng vậy, món canh ba ba này thơm quá đi, thằng nhỏ nhà tôi ngửi thấy mùi này, cũng không chịu ăn cơm nữa.”
Chu mụ nghe hàng xóm khen, trong lòng vui vẻ, nàng cười nói: “Đợi lát nữa canh hầm xong, tôi sẽ múc cho mọi người một bát nếm thử.”
“Vậy thì tốt quá, cảm ơn chị Chu nhé.”
Mọi người xung quanh vui vẻ đáp lời.
Tình làng nghĩa xóm ở khu nhà lớn này vẫn còn rất đậm.
Nếu nhà nào có đồ ngon, cũng không giấu diếm, trong khả năng cho phép đều sẽ chia cho hàng xóm một chút.
Không như hậu thế, mọi người sống ở chung cư cao tầng, thậm chí ở với nhau mấy chục năm, đến mặt mũi hàng xóm thế nào cũng không biết.
Chu Tử Văn bận rộn trong bếp, thỉnh thoảng lại điều chỉnh lửa, đảm bảo món canh ba ba được hầm kỹ nhất có thể.
Hắn còn cho thêm chút kỷ tử, táo đỏ cùng nhân sâm vào, đây đều là những thứ hắn cố ý mua ở tiệm thuốc trước đây, có thể tăng cường hiệu quả bồi bổ của món canh.
Trần Xảo Y và Trần Thi Anh cũng ở bên cạnh giúp đỡ, tuy các nàng không giúp được gì nhiều, nhưng có thể ở bên cạnh bầu bạn với Chu Tử Văn, cũng khiến hắn thấy rất vui vẻ.
"Anh Tử Văn, món canh này chắc chắn ngon lắm." Trần Xảo Y nhìn nồi canh đang sôi sùng sục, trong mắt ánh lên vẻ mong chờ.
"Đương nhiên rồi, đây là anh tự tay hầm, đảm bảo em uống rồi sẽ muốn uống nữa." Chu Tử Văn tự tin cười nói.
"Vâng, em chắc chắn sẽ uống rất nhiều." Trần Xảo Y gật đầu thật mạnh.
Thời gian trôi đi chậm rãi trong bầu không khí ấm áp, canh ba ba cuối cùng cũng đã hầm xong.
Chu Tử Văn múc cho Trần Xảo Y một bát trước, sau đó cũng múc cho Chu mụ và Trần Thi Anh mỗi người một bát.
"Nào, nếm thử tay nghề của anh." Chu Tử Văn đưa bát cho Trần Xảo Y.
Trần Xảo Y nhận bát, nhẹ nhàng thổi hơi nóng trên mặt bát, sau đó từ tốn nếm thử. Vừa đưa canh vào miệng, mắt nàng đã sáng lên.
“Ngon quá, anh Tử Văn ơi, món canh này ngon thật đó.” Trần Xảo Y hào hứng nói.
“Em thích là tốt rồi.” Chu Tử Văn dịu dàng nhìn nàng.
Nồi canh ba ba này là do hắn tỉ mỉ nấu.
Với trình độ nấu nướng cấp tối đa của mình, món canh ba ba này không chỉ có hương vị tươi ngon, mà còn có giá trị dinh dưỡng cực cao, rất tốt cho sức khỏe của Trần Xảo Y.
Chu mụ và Trần Thi Anh cũng nếm thử, đều không ngớt lời khen ngợi tay nghề của Chu Tử Văn.
“Tử Văn à, tay nghề của con đúng là không chê vào đâu được, canh này hầm ngon quá.” Chu mụ vừa uống canh vừa tán dương.
“Đúng vậy đó, tay nghề của anh Tử Văn có thể đi mở nhà hàng được rồi.” Trần Thi Anh cũng phụ họa theo.
Chu Tử Văn cười khoát tay, nói: "Con chỉ hầm qua loa thôi mà, nếu mà mở nhà hàng thật thì con cũng chẳng làm đâu."
Nồi canh ba ba này khá nhiều, để lại cho nhà ăn, Chu mụ lại đem một ít đi chia cho hàng xóm.
Cũng may Chu Tử Văn câu được con ba ba lớn, nếu không chắc chắn không đủ chia.
Sau bữa cơm trưa, Chu Tử Văn cùng Trần Xảo Y đi dạo trong sân, giúp nàng tiêu cơm.
Trần Thi Anh thì ở nhà giúp thu dọn bát đũa.
Ở trong sân được một lúc, Chu Tử Văn đang định cùng Trần Xảo Y vào nhà thì Chu Triêu Dương đột nhiên đến.
“Anh Chu ơi, tin vui, thứ anh muốn em tìm được rồi đây.”
Chu Triêu Dương thần thần bí bí đến gần, nhỏ giọng nói với Chu Tử Văn.
“Ồ? Nhanh vậy sao? Đi, vào nhà nói.”
Mắt Chu Tử Văn sáng lên, vội kéo Chu Triêu Dương vào nhà.
Chu Tử Văn đưa Chu Triêu Dương vào phòng mình, đóng cửa lại, để tránh bị người khác nghe được nội dung trò chuyện.
"Triêu Dương, cậu tìm được cái gì rồi?" Chu Tử Văn vội hỏi.
“Anh Chu à, em tìm được một ít đạo thư và kinh Phật, còn có một số sách về phong thủy học.” Chu Triêu Dương nhỏ giọng nói, đồng thời từ trong ngực móc ra mấy quyển sách có vẻ đã cũ.
“Mau cho anh xem.” Chu Tử Văn nhận lấy sách, cẩn thận lật xem.
Những quyển sách này tuy bìa có hơi cũ, nhưng nội dung bên trong được bảo tồn khá hoàn chỉnh.
Hắn lật xem một chút, phát hiện nội dung bên trong liên quan đến một số kiến thức cơ bản về đạo pháp và Phật học, cùng những nguyên lý cơ bản của phong thủy học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận