Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng

Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng - Chương 235: Thật là thơm (length: 7970)

Ở thôn có điện, Chu Tử Văn khẳng định là muốn tham gia.
Có thể nói, chờ đợi ngày này, hắn đã đợi rất lâu rồi.
Trước đây ở thành phố, nhà hắn đã dùng đèn điện, chỉ là bóng đèn công suất hơi thấp, không được sáng lắm.
Nhưng có đèn điện, cũng hơn đèn dầu nhiều.
Trong thôn muốn lắp điện không ít nhà, có người trực tiếp đưa tiền đăng ký, có người không có tiền thì phải về nhà lấy.
Còn nhiều người đang quan sát, cùng người nhà bàn bạc thêm.
Chu Tử Văn cùng hai chị em nhà họ Trần đến chỗ đăng ký, nộp tiền.
Thẩm Chiêu Đệ cũng đi theo phía sau, chuẩn bị giúp Chu Triêu Dương đăng ký.
Mấy hôm trước bọn họ đã bàn xong, trong nhà nhất định phải lắp điện.
Thậm chí Chu Triêu Dương còn dự định mua cái radio về nữa.
Sau khi nộp tiền, Chu Tử Văn liền cùng hai chị em nhà họ Trần về nhà.
Đi ngang qua nhà của đám thanh niên trí thức, vừa hay thấy Trần Dương từ trong đó đi ra.
"Tử Văn huynh, chờ một chút."
Chu Tử Văn còn chưa kịp lên tiếng, Trần Dương đã mở miệng trước.
"Trần ca, có chuyện gì?" Chu Tử Văn hiếu kỳ hỏi.
"Ha ha, là thế này, thông báo của thôn đã có, danh ngạch của ta đã xác định, ngày mai là đi." Trần Dương mặt mày hớn hở nói.
"Chuyện tốt a, chúc mừng chúc mừng, Trần ca lần này cuối cùng cũng thoát khỏi bể khổ, chúc huynh học hành thuận lợi, công việc như ý." Chu Tử Văn chắp tay cười nói.
"Ha ha, cảm ơn những lời tốt đẹp của ngươi." Nghe vậy, Trần Dương ngoài miệng khiêm tốn, nhưng khóe miệng đã sắp kéo dài tới mang tai.
"Ta đây cũng sắp đi rồi, trước đó tiện tay trồng ít rau ở trong sân, ta muốn chia cho mọi người, Tử Văn huynh ngươi đợi ta một chút, ta vào lấy cho các ngươi."
Con người Trần Dương, cách đối nhân xử thế thật sự khéo léo, dù chút rau quả không đáng tiền, lại làm người ta nhớ đến cái ơn của hắn.
"Ha ha, rau quả là đồ tốt, đã Trần ca hào phóng như vậy, vậy ta xin nhận vậy." Chu Tử Văn cười nói.
Dù một chút rau quả đối với Chu Tử Văn mà nói có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng người ta đã có lòng đưa tiễn, nếu cự tuyệt, có vẻ hơi bất lịch sự.
Nếu là người bụng dạ hẹp hòi, còn cảm thấy ngươi khinh thường hắn nữa!
"Khách sáo với ta làm gì." Trần Dương cười sảng khoái một tiếng, "Chờ ta một chút."
Nói xong, Trần Dương quay người vào phòng, rất nhanh đã cầm ra một bó rau quả.
Chu Tử Văn nhìn qua, trừ rau cải, còn có mấy cọng tỏi non cùng hành lá.
Nhận rau quả, Chu Tử Văn lại cùng Trần Dương hàn huyên vài câu.
Hôm nay Trần Dương tỏ ra đặc biệt vui mừng, hứng thú trò chuyện cũng rất cao, nếu không phải sau đó có mấy thanh niên trí thức khác trở về, có lẽ họ còn phải trò chuyện tiếp.
Điều đáng nói là, thôn lắp điện, khu của thanh niên trí thức lại không ai đăng ký, bởi vì trong khu thanh niên trí thức có quá nhiều người, có người đồng ý, có người không đồng ý, cuối cùng thành ra không thống nhất ý kiến.
Lẽ ra, khu thanh niên trí thức có điện là chuyện tốt, nếu là trước đây, có Trần Dương và Lưu Linh Linh hai đội trưởng ở đó, thuyết phục một phen, có lẽ việc này đã xong rồi.
Nhưng bây giờ Trần Dương sắp đi, căn bản không còn tâm trí đâu mà quản những thứ này.
Lưu Linh Linh dù là đội trưởng, nhưng nàng không được lòng mọi người, nhiều người không nghe nàng.
Thêm nữa việc không có được danh ngạch đi học đại học, nàng cũng không tâm tư đâu mà quản những việc này.
Kết quả cuối cùng, thế mà không ai thống nhất ý kiến.
Cầm rau quả Trần Dương tặng, Chu Tử Văn cùng hai chị em họ Trần về nhà.
"Tỷ, tỷ cứ ở nhà trông coi, nếu có người đến lắp điện, tỷ ở bên cạnh giúp một tay, ta và Y Y đi đào khoai tây." Chu Tử Văn nói.
"Ừm, ta sẽ trông coi." Trần Thi Anh gật đầu.
Kéo dây điện, thực ra cũng chẳng cần phải coi chừng, cùng lắm là có người tiếp đón, chuyện khác thì không cần bận tâm.
Vác trên lưng cái sọt, Chu Tử Văn và Trần Xảo Y cùng ra đồng khoai tây.
Có Đạp Vân ở đó, đào khoai tây đối với Chu Tử Văn mà nói cũng không khó, thường thì, Đạp Vân chỉ cần đánh hơi là biết có khoai tây dưới đất không, còn Chu Tử Văn chỉ là công cụ đào khoai.
Có lẽ quen với việc này, Đạp Vân tìm khoai tây nhanh hơn hôm qua, đến trưa đã đào được hơn ba mươi cân.
Đây là do đi họp với đội sản xuất mà chậm trễ một chút, bằng không, đào năm mươi cân không thành vấn đề.
Lúc Chu Tử Văn đang đào khoai, nhân viên lắp điện cũng đã tới thôn, bắt đầu kéo dây điện cho từng nhà.
Theo quy củ bình thường của thôn, đám thanh niên trí thức vẫn bị xếp sau cùng.
Đến khi Chu Tử Văn về nhà, việc kéo điện vẫn chưa đến lượt.
"Tử Văn, Chu Triêu Dương mua một miếng thịt về, bảo chút nữa cùng nhau liên hoan."
Vừa về đến nhà, Trần Thi Anh đã đến báo cáo tình hình.
"Không sao, cứ nấu ăn là được, cũng lâu rồi không được ăn thịt heo." Chu Tử Văn cười nói.
Hắn cũng hiểu, Chu Triêu Dương là không muốn chiếm lợi của người khác đó mà!
Dù sao thì bạn bè mà, có qua có lại mới bình thường, đối với cách làm của Chu Triêu Dương, hắn vẫn ủng hộ.
Nếu đổi lại là hắn, đoán chừng cũng làm như vậy thôi.
Nghỉ ngơi ở nhà một chút, Chu Tử Văn đi vào nhà bếp, bắt đầu chế biến mấy con chuột tre đã được ướp gia vị.
Hôm nay hắn muốn làm lẩu chuột tre để ăn.
Làm lẩu thật sự hao dầu, cũng may Chu Tử Văn đã làm khá nhiều dầu hoa trà, nếu không cũng không dám lãng phí như vậy.
Cho dầu lên nồi, chiên khoai tây, chiên chuột tre...
Khi Chu Tử Văn thao tác thuần thục, mùi thơm bắt đầu lan tỏa trong bếp.
Thẩm Chiêu Đệ và Chu Triêu Dương nhà bên nghe được mùi, rất nhanh đã sang.
Trong phòng bếp, Trần Thi Anh vừa nhóm lửa vừa nhìn Chu Tử Văn.
Trong mắt nàng, Chu Tử Văn lúc nghiêm túc làm đồ ăn rất có sức hút, khuôn mặt tuấn dật, thanh tú nhưng lại kiên cường, nếu người lạ gặp mặt lần đầu, nhìn thấy hắn lần đầu tiên sẽ có cảm giác, người này không dễ bắt nạt.
Đặc biệt là đôi mắt của hắn, nhìn sơ qua có vẻ sắc bén, nhìn lâu một chút lại có cảm giác đôi mắt hắn có vẻ gì đó kiên nghị.
Nhưng nhìn lâu nữa, lại thấy đôi mắt hắn rất sâu thẳm, như vòng xoáy hút tâm trí người ta.
Càng chung đụng với Chu Tử Văn lâu, Trần Thi Anh càng cảm thấy mị lực của hắn.
Dù biết rõ hắn là đối tượng của em gái, nhưng mỗi khi đêm đến, nàng lại không kìm được mà nghĩ tới những phút giây ở bên hắn.
Loại cảm giác này khiến nàng hơi khó chịu, lại có chút xấu hổ.
Nhưng sau đó nàng đã nghĩ thoáng, dù sao cũng chỉ là nghĩ thôi mà, nàng có làm gì có lỗi với em gái đâu!
"Tỷ, nếm thử xem hương vị thế nào?"
Lúc này, một câu của Chu Tử Văn kéo Trần Thi Anh về thực tại.
"A, ừm." Trần Thi Anh ngẩng đầu lên, vừa hay thấy Chu Tử Văn đưa đôi đũa tới, trên đôi đũa có một miếng thịt chuột tre sắc hương vị đều đủ.
"Ta..."
Nàng chưa kịp phản ứng, một miếng thịt trơn mềm đã bịt kín miệng nàng.
"Ừm? Ngon."
Mới đầu Trần Thi Anh còn từ chối, dù sao cũng là con gái, không quá hứng thú với chuột tre, nhưng bị Chu Tử Văn cưỡng ép nhét cho một miếng, nếm thử thấy ngon liền cảm thấy ăn được.
Lẩu đậm vị, cay nồng, thơm ngon đầy đủ.
Thêm vào đó tài nấu nướng của Chu Tử Văn vừa mới đạt cấp năm, việc nắm bắt các nguyên liệu cùng độ lửa càng chính xác hơn, tay nghề đã có thể so được với các đầu bếp nổi tiếng, lẩu chuột tre làm ra đương nhiên ăn rất ngon.
Không phải sao, Trần Thi Anh lúc đầu còn không mấy muốn ăn, giờ đang ăn lấy ăn để đó thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận