Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng

Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng - Chương 63: Lên núi hái nấm (length: 7647)

"Câu được nhiều cá vậy à!"
Trở lại phòng, thấy Chu Tử Văn mang về nhiều cá như vậy, Trần Thi Anh cũng rất ngạc nhiên.
"Hắc hắc, vận may thôi, vận may thôi." Chu Tử Văn khiêm tốn cười.
Với kỹ thuật của hắn, câu được nhiều cá như vậy đúng là nhờ vận may.
Thứ nhất, chỗ Ngưu đại thúc chọn cũng không tệ, thứ hai, trời mưa khiến cá dưới sông trở nên linh hoạt hơn.
Nếu đổi thời gian khác, địa điểm khác, hắn chắc không câu được nhiều cá như vậy.
"Vất vả rồi, cá cứ để ta, ngươi đi nghỉ trước đi." Trần Thi Anh nhận lấy thùng nước, trên mặt tươi cười.
Nhiều cá như vậy, đủ cả nhà ăn hai bữa, công lao này đều là của Chu Tử Văn.
Tuy mấy ngày nay bọn họ thường ăn cá nhưng không ai thấy ngán, ngược lại còn mong ngày nào cũng có cá để ăn.
"Tỷ, cá này để ta làm đi, hoặc là gọi Chu Triêu Dương qua, để hắn làm cũng được." Chu Tử Văn giành lấy thùng nước, không muốn chị dâu phải làm việc nặng nhọc như này.
Tuy ở nông thôn, chuyện này rất bình thường, thậm chí ở đội sản xuất người ta còn làm việc mệt hơn thế, nhưng đây là ở nhà, Chu Tử Văn vẫn muốn yêu thương họ.
Ai bảo hai tỷ muội lại giống nhau như đúc chứ! Yêu muội thì yêu cả đường đi, với chị cũng phải quan tâm chứ.
"Để ta đi gọi hắn."
Không đợi hai người kịp phản ứng, Trần Xảo Y đau lòng Tử Văn ca đã hùng hổ chạy đi, tới khu nhà thanh niên trí thức gọi người.
"Ha ha!"
Thấy Y Y như vậy, Chu Tử Văn sững sờ, lập tức bật cười.
Trần Thi Anh cũng mỉm cười, ra vẻ bất mãn mắng một câu: "Cái con bé chết tiệt này, chỉ biết xót cho Tử Văn ca của ngươi thôi."
"Hắc hắc, đây chẳng phải cũng là thương tỷ sao!" Chu Tử Văn gãi đầu.
"Thôi, bận bịu từ trưa đến giờ, chắc ngươi cũng mệt rồi, đi nghỉ trước đi, đến giờ cơm ta gọi." Trần Thi Anh thấy lời Chu Tử Văn có hơi hai ý, tai hơi đỏ lên, đẩy hắn đi.
"Ta không phải xót ngươi sao!"
Bị đẩy ra, Chu Tử Văn lẩm bẩm.
Bị ép về đến nhà, Chu Tử Văn cũng không nghỉ ngơi mà cầm cuốn "Phương pháp và kỹ thuật trồng nấm" lên đọc.
Cuốn sách này cũng không có nhiều chữ, với tốc độ đọc của hắn thì sắp hết rồi.
Tuy đọc hết không có nghĩa là đã nhớ hết hay đã biết cách trồng.
Muốn học triệt để kỹ thuật trồng nấm, vẫn phải nhờ vào hệ thống bảng.
Thời gian đọc sách chăm chú luôn trôi qua nhanh, Chu Tử Văn vừa cảm thấy mới đó thì cửa phòng đã bị mở ra, cô nàng dâu tương lai đến gọi hắn ăn cơm.
"Chu ca, hôm nay ta mệt muốn chết a! Anh xem tay này, vì làm cá mà tay thủng mấy lỗ đây này."
Vừa vào phòng, Chu Triêu Dương đã tỏ vẻ đáng thương vô cùng.
"Nên thế, coi như cho anh cơ hội học tập, không sau này làm sao mà kết nhóm với đồng chí Thẩm Chiêu Đệ được, việc này mà anh nhẫn tâm để nàng làm à?" Chu Tử Văn tỉnh bơ, ngược lại có chút hả hê.
"Hả?" Nghe vậy, Thẩm Chiêu Đệ cũng nghiêng đầu lại, mắt nhìn chằm chằm Chu Triêu Dương, chờ nghe hắn trả lời.
"Dĩ nhiên không phải rồi, việc này sao mà đến lượt đồng chí Thẩm Chiêu Đệ được, Chu ca anh đừng có hại em." Thấy ánh mắt Thẩm Chiêu Đệ, Chu Triêu Dương chỉ thấy da đầu tê rần, lập tức thề thốt, việc này nhất định do hắn làm.
"Vậy còn tạm được." Thẩm Chiêu Đệ hài lòng gật đầu, liếc mắt ra hiệu hắn biết điều.
"Mọi người xem, mưa bên ngoài hình như tạnh rồi."
Khi mọi người đang chuẩn bị ăn cơm, tiếng Trần Xảo Y từ ngoài cửa vang lên.
"Đúng thật rồi."
Chu Tử Văn nhìn ra sân, thấy mưa đã tạnh thật.
"Mọi người mau ăn cơm, ăn xong chúng ta lên núi hái nấm." Chu Tử Văn vội vàng giục.
Mưa vừa tạnh, không biết lát nữa có mưa nữa hay không, cho dù không mưa, lỡ đội sản xuất gọi đi làm thì sao!
Vậy nên phải tranh thủ thời gian lên núi một chuyến, hái được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Theo lời Chu Tử Văn, mọi người nhanh chóng ăn xong, thu dọn qua loa rồi xuất phát.
Vừa ra cửa, Chu Tử Văn đã nghe thấy một tràng tiếng ồn ào.
Nghe kỹ thì ra là mấy cô bác trong thôn, mục đích của họ cũng giống vậy, đều đi lên núi hái nấm.
Chu Tử Văn cũng không thấy lạ, là người từ nơi khác đến, hiển nhiên không thể nào hiểu rõ vùng đất này bằng người bản địa được.
Trời mưa xong đi hái nấm, không chỉ mình hắn biết tin này.
Trên đường đi, gặp người quen trong thôn, Chu Tử Văn lại chào hỏi vài câu, vừa nói vừa cười rất nhanh đã tới chân núi.
"Chúng ta tách nhau ra nhặt đi, gặp cái gì không quen thì cứ hỏi người dân xung quanh, hoặc hái về trước rồi đợi ta về xem lại."
Chu Tử Văn định đi một mình, dù sao trên núi nhiều người quá, hắn đi vào sâu một chút thì sẽ có thêm nhiều thu hoạch hơn.
"Yên tâm đi, em cũng biết nấm." Thẩm Chiêu Đệ tự tin vỗ ngực.
"Vậy em cẩn thận chút, nhớ an toàn." Trần Thi Anh dặn dò.
"Ừm, em đi trước."
Chu Tử Văn gật đầu, một mình tiếp tục lên núi.
Mưa xong nấm quả nhiên nhiều thật, đi chưa được mấy bước, Chu Tử Văn đã có thu hoạch.
Nấm tùng nhung, nấm trứng gà, nấm mối, nấm trư linh...
Có vài loại trông không đẹp mắt, giống nấm độc nhưng sau khi Chu Tử Văn cẩn thận phân biệt thì lại ăn được.
Nếu không nhờ tranh thủ đọc sách về nấm, chắc chắn hắn đã không biết.
"Đây là Nấm xẹp màu hạt dẻ sẫm à, trông xấu quá."
"Đây là nấm san hô phải không, nhỏ vậy, thôi cứ hái đi, đằng nào để cũng không được."
"Đây là nấm ô trắng sao, trông có vẻ âm u ghê."
"Đỏ đỏ mũ dù, Bạch Can Can, ăn vào cùng nhau lên bàn." (nguyên văn: “红伞伞, 白杆杆, 吃完一起躺板板.”, ý nói nấm độc gây chết người.) Câu này nhắc tới nấm độc nên Chu Tử Văn đang nhắc nhở chính mình về nấm ô trắng cũng nguy hiểm như vậy.
Trên đường đi, Chu Tử Văn bận rộn, nấm có độc, không độc, ngon, không ăn được đều có đủ.
Chưa bao lâu, hắn đã đầy nửa sọt.
"Thu hoạch này, quá đỉnh, đầy sọt thế này, nửa tháng nữa không thiếu nấm mà ăn."
Chu Tử Văn thầm tặc lưỡi, quả nhiên tài nguyên trên núi rất phong phú, chỉ một trận mưa thôi cũng kiếm được nhiều đồ ăn vậy.
"A, ở đây còn có mộc nhĩ."
Khi Chu Tử Văn đang hăng hái hái thì hắn lại có phát hiện mới.
Trước mắt là một thân cây khô chết, mọc đầy mộc nhĩ, hắn biết loại mộc nhĩ này là ăn được.
"Đồ tốt đây!"
Chu Tử Văn đặt gùi xuống, vội vàng hái.
Trong tình huống bình thường, mộc nhĩ mọc hoang không có độc mà giá trị dinh dưỡng rất cao, lần này xem như hắn gặp may rồi.
"Cả cây này nữa, cũng có thể chặt về làm củi."
Hái xong mộc nhĩ, Chu Tử Văn lấy chiếc rìu mang theo, tại chỗ bắt đầu chặt cây.
Lần trước lên núi không gặp cây khô, không ngờ lần này lại gặp luôn.
Thật đúng là vô tình cắm liễu, liễu lại xanh um!
Chặt xong một cây to, Chu Tử Văn không lên núi nữa mà đeo gùi, vác cây khô trực tiếp xuống núi.
Dù sao khoảng cách cũng không xa, về nhà một chuyến rồi lát nữa lên tiếp cũng được.
Còn chuyện lát nữa trời có mưa không hay có phải đi làm không, hắn đều mặc kệ.
Cùng lắm thì xin nghỉ phép, cùng lắm thì gặp mưa, dù sao nấm hôm nay hắn phải hái bằng được.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận