Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng

Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng - Chương 115: Không nể mặt mũi (length: 7941)

Một mạch phóng xe, chỉ mất 40 phút, bọn họ đã trở lại thôn.
Sở dĩ nhanh vậy là vì đi cùng Chu Triêu Dương, nếu chỉ có Chu Tử Văn một mình, đoán chừng chưa tới nửa tiếng.
Nếu dùng hết sức, thì chỉ mất khoảng mười phút là xong.
"Cuối cùng cũng về đến nơi, thật không dễ dàng."
Vừa đến đầu làng, Chu Triêu Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng khi hắn thấy người trong thôn, liền lập tức nghiêm mặt lại, như người không sao cả, chẳng ai thấy được dáng vẻ suy sụp vừa nãy.
"Phụt!"
Thẩm Chiêu Đệ thấy bộ dạng đó của hắn, lập tức cười ngả nghiêng.
"Đừng cười, không thể làm mất mặt thanh niên trí thức chúng ta." Chu Triêu Dương khẽ nói.
"Ha ha, có gì mà mất mặt chứ?" Thẩm Chiêu Đệ biết rõ còn cố hỏi.
"Cái này… tóm lại là đừng cười là được." Chu Triêu Dương có chút không nói nên lời, hắn không thể lộ vẻ mình quá yếu được!
Như vậy thì mất mặt quá.
Giờ phút này, Chu Triêu Dương quyết định, sau này nhất định phải học quyền cùng Chu ca, luyện cho thân thể cường tráng lên.
"Chu Tri Thanh, các ngươi mua xe đạp hả?"
Vừa vào đến thôn, Chu Tử Văn đã thấy người trong thôn chào hỏi.
"Ừm, mua cái xe đạp, đi ra ngoài cho tiện." Chu Tử Văn mỉm cười gật đầu.
"Trời ạ! Nhà các ngươi điều kiện cũng khá giả quá rồi!" Một vị đại thúc thốt lên kinh ngạc.
"Cũng không hẳn, vì mua xe đạp này, lão bà ta moi hết tiền ra đó." Chu Tử Văn cười giải thích.
"Ha ha, Chu Tri Thanh, ngươi mua xe đạp đã được đối tượng của ngươi đồng ý chưa đó! Coi chừng về nhà phải quỳ ván giặt đồ đó!" Một bà thím hay đùa hỏi.
"Chắc chắn là không có đâu." Chu Tử Văn ngại ngùng khoát tay.
Đối tượng của hắn ngay bên cạnh, không thể đùa như vậy được.
Chu Tử Văn vừa đáp lời bà con trong thôn, vừa đi về nhà, không hề chậm trễ.
Chu Triêu Dương bên cạnh cũng bị họ hỏi han, tình hình cũng không khá hơn chút nào.
Đến khi về đến nhà, Chu Tử Văn mới thở phào một hơi, bà con xóm giềng quá nhiệt tình, khiến hắn có chút không được tự nhiên.
Đi một chuyến huyện thành, Chu Tử Văn cũng thấy hơi mệt, về đến nhà định nghỉ ngơi một chút.
Dù sao hôm nay không phải đi làm, hắn cũng muốn thả lỏng một ngày.
Nhưng hiển nhiên, Chu Tử Văn muốn thảnh thơi không dễ như vậy.
Không phải sao, vừa về nhà chưa được bao lâu, dân làng gần đó nghe tin hắn mua xe đạp, từng người chạy đến nghênh cửa, xem náo nhiệt.
Chu Tử Văn đành phải ra tiếp khách, lấy hạt dưa đậu phộng đãi bọn họ.
Lúc mua xe đạp, hắn đã nghĩ đến việc sẽ có người đến nhà xem, nên đã chuẩn bị sẵn hạt dưa đậu phộng.
Dù sao xe đạp cũng coi như một món đồ lớn, mua ít hạt dưa đậu phộng, để mọi người chung vui cũng là phải.
"Ta đã nói Chu Tri Thanh có tiền đồ mà! Các người xem, ta nói không sai chứ! Mới về làng đã mua xe đạp, không phải người bình thường làm được đâu." Có một người dân đắc ý khoe khoang.
"Khi đó ngươi đâu có nói thế…" Có người ở bên cạnh vạch trần.
"Không, chính là nói thế đấy." Người dân này mặt dày, trợn mắt nói điêu.
"Ai, sớm biết nhà Chu Tri Thanh giàu có vậy, ta đã giới thiệu đứa cháu gái xinh đẹp cho hắn."
"Thôi đi! Cháu gái nhà ngươi, người ta Chu Tri Thanh làm gì mà thèm."
Bà con ngươi một câu ta một lời, không cần Chu Tử Văn lên tiếng.
Chỉ cần cho họ chỗ ngồi, họ liền có thể tán dóc rôm rả.
Thấy vậy, Chu Tử Văn cũng lười quản, liền ngồi xuống cùng bọn họ, nghe họ chuyện phiếm.
Nói thật, nghe họ bát quái với cãi nhau, có khi cũng khá thú vị.
Nhưng bà con cũng không ở lại lâu, ngồi ở đó một lúc rồi tản ra.
Họ đến nhà hắn, cũng là nghe nói hắn mua xe đạp, muốn đến xem cho vui.
Hôm nay nhà Chu Tử Văn nhất định náo nhiệt.
Mọi người vừa về chưa được bao lâu, đến giờ tan tầm.
Bên nhà Trần Thi Anh cơm còn chưa nấu xong, thì lại có một đám người ồn ào tới.
Đám người này không ai khác, toàn bộ là người của viện thanh niên trí thức.
Chu Tử Văn liếc qua, người của viện thanh niên trí thức gần như đã đến đủ, chỉ có Đường Quốc Cường và hai người khác mà hắn không quen lắm là không thấy.
"Mọi người đây là?"
Chu Tử Văn biết rõ còn cố hỏi.
"Ha ha, đây chẳng phải nghe nói ngươi với Chu Triêu Dương mua xe đạp sao! Chúng ta tới xem chút." Trần Dương hơi lúng túng cười nói.
"Đúng vậy, đồng chí Chu Tử Văn, mua xe đạp là chuyện lớn, ngươi và đồng chí Chu Triêu Dương đều phải mời khách đó nha!" Trong đám người có kẻ sốt sắng lên tiếng.
"Mời khách hả..." Nụ cười trên mặt Chu Tử Văn nhạt đi, không nói thêm gì, cũng không mời họ vào nhà.
Đây không phải là tới nghênh cửa à!
Đây là tới gây sự à?
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Chu Tử Văn, đám người đang ồn ào dần dần im lặng lại, rõ ràng, ai cũng nhận thấy bầu không khí có chút không đúng.
"Theo lý mà nói, tôi mua xe đạp quả thật đáng ăn mừng, nhưng vì chiếc xe đạp này, tôi vốn liếng cũng đã bỏ ra không ít."
"Chắc mọi người cũng nghe nói, sức ăn của tôi rất lớn, lương thực trong thôn hơi không đủ để ăn, hiện tại trong nhà đã hết gạo, cho dù tôi có muốn mời khách, cũng không có khả năng."
"Vậy nên việc mời khách, coi như bỏ đi!"
Chu Tử Văn cười như không cười nhìn người vừa nói kia.
Hắn biết người này, tên là Thạch Lỗi, là người trông nom của viện thanh niên trí thức, thời gian xuống nông thôn còn lâu hơn Trần Dương bọn họ.
Con người này có chút gian xảo, chỗ nào có lợi là hắn sẽ nhào tới.
"Cái này…"
Là người luyện võ, Chu Tử Văn lúc nổi giận vẫn rất đáng sợ, đặc biệt là ánh mắt hăm doạ kia, khiến người ta có chút hoảng hốt.
Thật ra đó chính là khí tràng.
Giống như những người làm quan, cho dù bạn không biết thân phận của họ, nhưng chỉ cần họ nghiêm mặt lại, bạn đã có thể cảm nhận được áp lực.
Muốn thấy Chu Tử Văn thật sự tức giận, đám thanh niên trí thức kia đều câm như hến.
"Huynh đệ, đừng nghe Thạch Lỗi nói lung tung, chúng ta không đến để cậu mời khách, cũng chỉ là tới xem xe, chúc mừng cậu mua xe đạp." Trần Dương cười xòa giải thích.
Bây giờ hắn mới hối hận khi đi theo bọn họ hóng chuyện náo nhiệt này.
Cái này rõ ràng là công cốc mà!
Đương nhiên, hắn cũng không nghĩ tới, Chu Tử Văn lại thẳng thắn như vậy, một chút mặt mũi cũng không nể nang bọn họ, trở mặt nhanh như lật bánh tráng.
"Ừm, lời chúc của các ngươi ta nhận, nếu không có chuyện gì nữa thì giải tán đi! Ta còn phải chờ cơm."
Chu Tử Văn đứng ở cửa sân, không hề có ý mời họ vào.
Hắn nghĩ rất rõ, ở nông thôn, quan hệ với đám thanh niên trí thức có tốt hay không cũng không quan trọng, chỉ cần quan hệ tốt với mấy cán bộ trong thôn là được.
Với bản lĩnh của hắn, cũng không cần phải đi nịnh bợ những cán bộ đó, có khi những cán bộ này còn phải đến nịnh bợ hắn ấy chứ.
Về phần đám người trong viện thanh niên trí thức này, cứ ghét nhau cũng không sao.
Nói không chừng qua chuyện hôm nay, hắn sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức.
"Được rồi, vậy bọn ta đi trước, hôm nào rảnh nói chuyện tiếp."
Trần Dương cảm thấy có chút mất mặt.
Dù sao đi nữa, hắn cũng là đội trưởng của viện thanh niên trí thức đó!
Kết quả Chu Tử Văn lại không nể mặt hắn như vậy.
Có điều, hắn cũng không làm gì được.
Dù sao hắn cũng chỉ là đội trưởng viện thanh niên trí thức.
Mà Chu Tử Văn bọn họ, xét cho cùng cũng không phải người của viện thanh niên trí thức.
Vì bọn họ đã dọn ra ngoài, tự xây nhà ở rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận