Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng

Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng - Chương 377: Xử lý (length: 7845)

"Tử Văn, thật xin lỗi, lại làm ngươi thêm phiền phức." Trương Dương có vẻ áy náy.
Chu Tử Văn là ân nhân cứu mạng của hắn, tuy nhiên nhà hắn và nhà nhị cô có quan hệ không tốt, nhưng dù sao cũng là người thân thích.
Mình được Chu Tử Văn cứu một mạng, nhị cô của hắn lại chạy tới nói xấu người ta, chuyện này khiến hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ trước mặt Chu Tử Văn.
"Chuyện không liên quan tới ngươi, cũng không phải ngươi làm." Chu Tử Văn lắc đầu.
"Không được, ta đi tìm nàng, hỏi cho rõ ràng tại sao nàng lại gây phiền phức cho ngươi." Trương Dương lắc đầu, cầm cái gậy bên cạnh giường sưởi liền chuẩn bị đi ra ngoài.
"Được, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, vì sao nàng gây phiền phức cho ta không quan trọng, với lại ta cũng có chút suy đoán." Chu Tử Văn kéo hắn trở lại.
Vì sao tìm hắn để gây sự, đơn giản là vì không muốn thấy hắn tốt, nói trắng ra là đố kị một mình hắn kiếm được phần công của hai người.
Tuy nhiên nàng có lẽ không biết, bây giờ một mình hắn kiếm được phần công của ba người.
Đương nhiên, đây không phải nguyên nhân chủ yếu, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì Trần Thi Anh.
Lần trước nàng muốn giới thiệu con trai cho nàng ấy, Trần Thi Anh không đồng ý, nàng ta cảm thấy mất mặt nên ghi hận trong lòng!
Có những người chính là như vậy, không biết ai tốt với mình, nếu cảm thấy bị mất mặt, liền sẽ ghi hận trong lòng.
Những người có lòng dạ u ám này tuy không nhiều, nhưng cũng không phải ít.
"Như vậy sao được, nàng ta đang nói xấu, không được, ta phải đi tìm nàng, không thể để nàng bôi nhọ thanh danh của ngươi." Trương Dương lại đứng dậy.
"Ngươi đừng lo lắng, ta đến cũng là để nói cho ngươi biết, đây là mâu thuẫn giữa ta và nàng ấy, ngươi đừng nhúng tay vào, tránh cho đến lúc đó trong ngoài đều khó xử." Chu Tử Văn an ủi hắn.
Tuy rằng quan hệ giữa Trương Dương và nhị cô không tốt, nhưng dù sao cũng là người thân thích, chưa đến mức "ngươi sống ta chết" như người già hay nói.
Chẳng phải lần trước huynh đệ hắn kết hôn, nhị cô của hắn cũng đến đó sao?
"Ngươi định làm thế nào? Tử Văn, ngươi đừng làm loạn nhé, nếu mà thật đánh người bị thương thì chỉ sợ sẽ khó xử lý đấy." Trương Dương lo lắng hỏi.
Hắn biết Chu Tử Văn rất giỏi đánh nhau, nếu mà đi đánh người, chắc cả nhà nhị cô hắn không phải đối thủ.
Hắn không lo cho nhị cô, mà là lo cho Chu Tử Văn, đánh nhau ở nông thôn tuy rất bình thường, nhưng còn tùy thuộc đánh với ai.
Nếu hai bà cô đánh nhau, mọi người phần lớn mang tâm lý hóng chuyện, có khi còn hò hét, bày trò gì đó.
"Ta cũng đâu phải chỉ biết đánh nhau như tên lỗ mãng." Chu Tử Văn lắc đầu, "Ngươi yên tâm đi, ta không định tìm bọn họ, ta chuẩn bị đi tìm Ngô thúc với đội trưởng."
"Danh dự của ta bị phỉ báng và nói xấu, đây là hành vi vô cùng nghiêm trọng, ta tin là thôn sẽ giải quyết thỏa đáng."
Chu Tử Văn cười nhạt.
Hắn đã làm rất nhiều chuyện cho thôn, bây giờ gặp chuyện oan ức, cũng là lúc thôn đứng ra giúp.
Nếu chuyện nhỏ này mà cũng không giải quyết được, hắn cũng chẳng hơi sức đâu mà bày vẽ nhiều chuyện trong thôn, cứ ở lại vài năm, rồi chờ thời gian đến thì phủi mông rời đi.
"Tìm Ngô thư ký? Cái này được." Mắt Trương Dương sáng lên, thấy ý kiến này không tồi.
Xem dáng vẻ của hắn, có vẻ như cũng chẳng quan tâm đến nhị cô của hắn.
Nhìn thấy bộ dạng hắn, Chu Tử Văn cũng biết thái độ của hắn thế nào rồi.
"Được, vậy ta đi trước, ngươi từ từ dưỡng thương nhé, ngày mai nhớ đến trạm y tế thay thuốc." Chu Tử Văn phủi mông đứng lên, quay người đi ra.
"Được."
Từ nhà Trương Dương đi ra, Chu Tử Văn đến chi bộ sản xuất.
Lúc này Ngô Đại Cương vừa phát thanh xong không lâu, đang nghỉ ngơi trong văn phòng.
Đội trưởng cũng đã về, hai người đang nói chuyện phiếm.
"Tử Văn, bọn ta đang nói về cậu đấy!"
Thấy Chu Tử Văn, trên mặt Ngô Đại Cương lộ vẻ tươi cười.
"Nói gì về tôi vậy?" Chu Tử Văn tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, thuận miệng hỏi.
Trước mặt Ngô Đại Cương và đội trưởng, hắn đã có thể thoải mái như ở nhà rồi.
"Nói cậu giỏi đấy, chẳng phải lão Ngô vừa nãy phát thanh đã khen cậu gần như lên mây rồi à?" Đội trưởng cười ha hả nói.
"Ngô thúc ưu ái quá!" Chu Tử Văn cười hắc hắc.
"Vô sự bất đăng tam bảo điện, cậu đến đây làm gì?" Ngô Đại Cương hỏi.
"Có chuyện ạ."
Nghe thấy vậy, Chu Tử Văn ngồi thẳng lên, nụ cười trên mặt cũng tắt đi.
"Chuyện gì?"
Thấy Chu Tử Văn như vậy, Ngô Đại Cương và đội trưởng nhìn nhau, mặt trở nên nghiêm túc.
Chu Tử Văn bây giờ là "cây tiền" của đội sản xuất, chuyện của hắn, cũng là chuyện của đội, phải xem trọng mới được.
"Chuyện là thế này, Trương thẩm, tức là Trương Tiểu Hoa, tung tin đồn về tôi, nói tôi một mình nhận phần công của hai người, là đầu cơ trục lợi, cắt cái đuôi của chủ nghĩa tư bản."
"Còn nói tôi và chị vợ không đứng đắn, làm xấu danh tiếng của tôi và chị vợ."
Chu Tử Văn không nói nhiều, thành thật kể lại chuyện đã xảy ra.
Rầm!
Ngô Đại Cương đập bàn một tiếng thật mạnh, mặt đỏ gay vì tức giận.
"Hỗn xược, Trương Tiểu Hoa đây là muốn làm gì? Lật trời rồi!"
Chu Tử Văn là bảo bối của đội sản xuất, không chỉ trồng được nấm, lại còn biết làm bác sĩ, sáng nay Vương Hồng Binh mới đến nói Chu Tử Văn đã gia nhập đội tự vệ.
Vì chuyện này, hắn còn tán dóc với Vương Hồng Binh nửa ngày.
Với người tài giỏi như vậy, hắn và lão Chu còn không trân trọng như báu vật.
Vậy mà giờ có người lại đi gây sự với Chu Tử Văn.
Không phải đang gây thêm phiền phức cho bọn họ à!
Nghĩ đến đây, Ngô Đại Cương càng nghĩ càng tức, gõ tẩu thuốc trong tay vang lên liên hồi.
Đội trưởng cũng trầm mặt, mặt mày tối sầm.
Vừa nãy ông còn cam đoan với Chu Tử Văn, có khó khăn gì thì đội sản xuất sẽ giải quyết giúp.
Ai ngờ, chỉ một câu nói xong, ông vừa đi thì đã xảy ra chuyện.
"Chuyện gì đã xảy ra? Cậu có mâu thuẫn gì với Trương Tiểu Hoa sao?" Tuy rằng không vui, nhưng đội trưởng vẫn phải giữ bình tĩnh, muốn làm rõ sự tình trước.
"Chu thúc, tính tình của cháu chú biết mà, từ khi về đội sản xuất, cháu vẫn hòa nhã, chưa từng gây chuyện với ai."
Chu Tử Văn tỏ vẻ vô tội.
"Vậy sao cô ta lại nói xấu cậu?" Lúc này Ngô Đại Cương mới tỉnh táo lại.
"Chắc là do chuyện đám cưới của Trương Dương, bà ta muốn giới thiệu đối tượng cho chị vợ của cháu, nhưng chị cháu không đồng ý, nên bà ta cảm thấy bị mất mặt." Chu Tử Văn bất đắc dĩ giải thích.
Đây là lý do duy nhất hắn có thể nghĩ đến.
"Con trai bà ta hả? Còn đòi giới thiệu cho Đại Trần? Đúng là bà ta mơ giữa ban ngày." Ngô Đại Cương bực mình khinh một tiếng.
"Tiểu Chu, chuyện này bọn tôi nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng, sẽ không để cậu và Đại Trần chịu thiệt đâu."
Đội trưởng dẫn đầu tỏ thái độ.
Hôm nay, chuyện này có thể coi là nhỏ cũng được, lớn cũng được.
Nói nhỏ thì là chuyện ngồi lê đôi mách, ở thôn quê bà con buôn chuyện nhiều cũng là bình thường.
Nhưng nói lớn thì việc này cũng khá nghiêm trọng.
Cho dù là nói Chu Tử Văn và Trần Thi Anh không đứng đắn, hay là nói hắn đầu cơ trục lợi, cắt cái đuôi của chủ nghĩa tư bản.
Chỉ cần tin này lan ra thì sẽ gây rắc rối cho Chu Tử Văn.
Thời buổi này, có một số lời không thể nói bừa được.
May là có bọn ông già này ở đây, chắc chắn sẽ không để Chu Tử Văn phải chịu thiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận