Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng

Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng - Chương 144: Thanh niên trí thức viện đến thăm (length: 8009)

"Chỗ tốt."
"Đá tốt."
Mặt Chu Tử Văn lộ vẻ mừng rỡ.
Những hòn đá này vừa vặn phù hợp yêu cầu, dùng để chế tạo vạc đá.
Dù sao những hòn đá này đều là trải qua nước sông quanh năm suốt tháng cọ rửa rồi mới lưu lại.
Nếu không rắn chắc, sớm đã bị nước sông xói mòn.
"Về trước đi, buổi chiều liền đến bắt đầu làm." Chu Tử Văn đại khái nhìn một chút đá xung quanh, tìm được hai khối đá lớn nhỏ thích hợp xong, hắn liền chuẩn bị trở về.
Chế tạo vạc đá cũng không vội, dù sao chỗ nấm phòng đã làm gần xong, tiếp theo hắn có nhiều thời gian.
Bởi vì những hòn đá này có lớn có nhỏ, chỉ cần chọn đúng kích cỡ phù hợp, hắn thậm chí bỏ qua cả công đoạn khai thác, có thể trực tiếp gia công.
Thấy thời gian cũng không còn sớm, Chu Tử Văn cuối cùng nhìn một lượt chỗ này rồi chuẩn bị quay về.
Nơi đây đúng là vắng vẻ, hắn đi một quãng đường xa như vậy, ở trong thôn còn gặp được người ngoài, ra khỏi làng thì tuyệt nhiên không gặp một ai.
Mà nhà hắn lại đúng lúc đi hướng Ngưu Đầu Sơn, từ phía này trở về, ở điều kiện bình thường gần nhà nhất, căn bản sẽ không có ai trông thấy.
Tuy nhiên thấy cũng không sao, nhưng để tránh người khác đàm tiếu, vẫn là nên tránh thì hơn.
Giống như có người ở nhà ăn thịt, cũng đều đóng kín cửa nấu, sợ mùi bay ra ngoài, bị người khác đàm tiếu.
Đây cũng là lý do lúc trước Chu Tử Văn nhất định phải chuyển ra ngoài ở, thậm chí rời xa thôn, rời xa thanh niên trí thức viện.
Chỉ là sau này đội sản xuất bắt buộc bọn họ ở chung với thanh niên trí thức viện, Chu Tử Văn cũng chỉ có thể cố gắng tránh mặt.
Cũng may giờ cũng không tệ, khi nấu thịt chỉ cần chú ý chút, thanh niên trí thức viện bên kia căn bản sẽ không phát hiện họ ăn gì.
Về phần lần trước hầm gà, đó là vì hầm quá lâu, mà gió lại vừa vặn thổi về phía thanh niên trí thức viện, lúc này mới bay quá xa, bị người bên thanh niên trí thức viện nghe được.
Một đường đi nhanh, đến khi hắn về tới nhà, đã gần đến giờ cơm.
Chị em nhà Trần đã tan làm trở về, đang bận rộn trong bếp.
Chu Tử Văn bước vào sân nhà bên cạnh, Trần Xảo Y tung tăng chạy ra đón, "Tử Văn ca, vừa rồi anh đi đâu thế? Em thấy cổng nhà anh đều khóa."
"Đây không phải là chuẩn bị đẽo cái vạc đá đấy à, ta đi tìm đá." Chu Tử Văn giải thích.
"Vậy tìm được chưa ạ?" Trần Xảo Y hiếu kỳ hỏi.
"Đương nhiên, buổi chiều ta liền bắt đầu làm, đến lúc đó ta cũng làm cho sân nhà các em một cái." Chu Tử Văn gật đầu.
"Hì hì, Tử Văn ca tốt quá." Trần Xảo Y ngước đầu khen.
"Ừ, có vạc đá, sau này tưới rau có thể ra bờ sông gánh nước, không cần phải đi xa như vậy." Chu Tử Văn nói.
Bây giờ bọn họ lấy nước đều là từ giếng trong thôn, vì khoảng cách thôn hơi xa nên cần đi một đoạn đường khá dài.
Cũng may Chu Tử Văn và chị em nhà Trần kết nhóm, Chu Triêu Dương và Thẩm Chiêu Đệ kết nhóm, bằng không mấy cô gái như các nàng, chỉ riêng gánh nước cũng đã là một vấn đề nan giải.
Dù sao với con gái, lượng nước dùng nhiều hơn con trai, như tắm rửa chẳng hạn, không có đến ba năm thùng thì căn bản không đủ.
"Ừ ừ, tốt quá." Trần Xảo Y vui vẻ gật đầu.
Bây giờ nước tưới rau, đôi khi các nàng trực tiếp dùng nước giếng, đây cũng là do Chu Tử Văn dặn, dù sao hai cô gái, việc gánh nước kiểu này đối với các nàng vẫn là quá mệt.
"Được rồi, vào giúp tỷ tỷ nấu cơm đi, hôm nay ăn gì?" Chu Tử Văn hỏi.
"Hôm nay không có thịt, chỉ có cải trắng và rau bé con." Trần Xảo Y đáp.
Gần đây rau bé con tự họ trồng đã có thể ăn, nếu không chê đồ ăn đơn điệu thì đã có thể tự cung tự cấp bước đầu.
"Vậy à." Nghe vậy, Chu Tử Văn thoáng thất vọng.
"Nhưng tỷ tỷ nói, buổi tối chúng ta ăn sủi cảo, anh không phải trồng chút rau hẹ đấy sao, buổi tối dùng rau hẹ làm sủi cảo." Thấy Chu Tử Văn thất vọng, Trần Xảo Y khúc khích cười.
Tử Văn ca nhà nàng đúng là không thịt không vui mà!
"Rau hẹ à!" Chu Tử Văn trầm ngâm một lát, dù biết cái thứ này tốt, nhưng hắn căn bản không cần!
Với sức khỏe của hắn thì cần gì cái đó?
Không cần bồi bổ, Chu Tử Văn đối với rau hẹ cũng không có hứng thú.
Tuy rau hẹ mới ăn thì thơm, nhưng cái thứ kia quá dai, có khi nhai mãi không nát.
"À, hình như nhân bánh sủi cảo là phải băm!" Chu Tử Văn chợt nhớ ra chuyện này, mắt lập tức sáng lên.
Nếu thế thì hắn vẫn rất thích ăn sủi cảo.
Ăn ngon nhất vẫn là sủi cảo, chơi vui… Ừm, chuyện này không thể nói nhiều.
Sau bữa trưa, Chu Tử Văn cũng lười nghỉ ngơi, trực tiếp mang theo đủ bộ dụng cụ thợ đá, thêm một bình nước lớn, xuất phát tới chân núi Ngưu Đầu khai thác đá.
Lần này hắn đi bằng xe đạp, đoạn đường đi bộ mất nửa tiếng thì đi xe đạp chỉ mất 15 phút.
Đến nơi, Chu Tử Văn cầm búa và đục, lập tức bắt tay vào gia công.
Hắn định hôm nay làm xong hình dáng khái quát của vạc đá, sau đó khoét rỗng bên trong, như vậy thì có thể mang vạc đá về nhà, từ từ tạo hình.
Chỉ là hôm nay nhất định là không mang về được, dù sao hắn đi xe đạp, chắc chắn không thể để vạc đá lên xe chở về!
Kể cả hắn kéo lê đi, xe đạp cũng sẽ hỏng mất!
Trưa nay, Chu Tử Văn mải miết làm cái vạc đá.
Với kỹ năng thợ đá cấp ba, việc làm vạc đá cũng không khó.
Thêm nữa, tố chất thân thể hắn tốt, tảng đá lớn dưới búa của hắn cứ như đậu phụ, mặc hắn tạo hình.
Mãi đến lúc gần tan làm, Chu Tử Văn đã cơ bản hoàn thành.
Sau đó, chỉ cần mài giũa kỹ càng là chiếc vạc đá sẽ hoàn thành.
Thấy thời gian không còn sớm, Chu Tử Văn thu dọn đồ đạc rồi đạp xe về nhà.
Dù sao để vạc đá ở đây cũng không ai động vào, đợi mai rảnh lại vác về là được.
Về tới sân nhà, đúng lúc đến giờ tan làm, chẳng bao lâu sau, chị em nhà Trần cùng với Thẩm Chiêu Đệ và Chu Triêu Dương cũng về.
Nhưng điều khiến người bất ngờ là, những người ở thanh niên trí thức viện bình thường ít qua lại lại bỗng dưng kéo đến.
Mà không chỉ một hai người, mà là vài người liền.
Những người này không chỉ đến mỗi nhà Chu Tử Văn, nhà chị em nhà Trần, nhà Thẩm Chiêu Đệ, thậm chí nhà Chu Triêu Dương đều có người đến.
"Đây là đang làm cái trò gì thế?" Chu Tử Văn có chút khó hiểu.
Nói thật, quan hệ giữa hắn và đám người ở thanh niên trí thức viện cũng không được tính là tốt, cùng lắm thì gặp mặt thì gật đầu, hoặc là nói vài câu vô vị.
"Trần ca, sao hôm nay lại có nhã hứng tới chỗ ta chơi vậy?" Chu Tử Văn nghĩ mãi không ra, dứt khoát hỏi thẳng.
Đến nhà hắn là mấy nam thanh niên trí thức, có Trần Dương, Tống Thành Binh, Vương Đào.
Mấy người này so với những người khác thì có quan hệ khá hơn với Chu Tử Văn.
Trần Dương là đội trưởng thanh niên trí thức, Chu Tử Văn cũng khá nể mặt hắn, với cả Trần Dương còn từng đổi cá với hắn mấy lần, với người cho mình ăn mặc, Chu Tử Văn luôn đối xử rất hữu hảo.
Tống Thành Binh dạo trước vì chuyện hầm gà, không ưa Đường Quốc Cường, còn đánh nhau với hắn một trận.
Nói thật, Tống Thành Binh cũng bênh vực hắn, từ hôm đó trở đi, ấn tượng của Chu Tử Văn với hắn khá tốt.
Còn Vương Đào, lúc trước mới phân về đội sản xuất thì họ vẫn là thành viên chung một tổ.
Nhưng về sau anh ta chuyển sang tổ thợ đá, ít liên lạc hơn.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận