Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng

Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng - Chương 689: Các đại đội trưởng ao ước (length: 8153)

Khi giao những người này đến cho Trần Thi Anh, Chu Tử Văn đặc biệt kiểm tra lại một chút, lần này người đến học tập thật đúng là không ít, tổng cộng khoảng năm mươi người, so với đợt trước nhiều hơn hẳn một lần.
Huống chi, hắn nhìn dáng vẻ của những học viên này, rõ ràng là đã qua tuyển chọn kỹ càng.
Bất kể là tuổi tác hay tinh thần, toàn thân đều tràn đầy nhiệt tình.
“Xem ra bọn họ đều rất xem trọng chuyện này!”
Thấy cảnh này, Chu Tử Văn hài lòng gật đầu.
Mặc kệ bọn họ là vì kiếm tiền hay muốn cải thiện cuộc sống hiện tại, tối thiểu thái độ coi trọng này khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.
Trở lại văn phòng, mấy vị đại đội trưởng đang nói chuyện phiếm, thấy Chu Tử Văn đến, Đường Hữu Phúc cười ha hả mở miệng, "Tử Văn, ở văn phòng đợi cũng chán, hay là ngươi dẫn bọn ta đi dạo một vòng khu trồng nấm xem sao?"
“Đúng vậy, nghe nói lần trước khu nấm của các ngươi được mùa lớn, bán được nhiều tiền lắm đấy!”
Tưởng Hữu Vi cũng thăm dò hỏi.
"Cũng bán được chút ít thôi, nếu mấy vị đội trưởng đã hứng thú, vậy ta dẫn các ngươi đi dạo một chút vậy!"
Chu Tử Văn cười ha hả gật đầu, cũng không nói bán được bao nhiêu tiền.
Cái này không thể nói lung tung, hắn sợ nói ra họ lại đỏ mắt.
Chu Tử Văn dẫn họ đi vào xưởng trồng nấm, tiện thể giới thiệu một chút về kỹ thuật trồng nấm.
“Các ngươi nhìn, kia là nơi chúng ta trồng nấm.”
Chu Tử Văn chỉ vào một mảnh nấm trồng xếp thành hàng ngay ngắn nói.
Chỗ hắn chỉ là những hàng gỗ làm thành giá đỡ, trên mỗi kệ đều trồng đủ các loại nấm.
Hiện giờ, đợt nấm thứ hai cũng sắp đến kỳ thu hoạch, từng cái trắng nõn mềm mại mọc cùng nhau, trông rất đáng yêu.
Mấy vị đại đội trưởng chưa từng thấy nhiều nấm như vậy, nhìn những kệ nấm xếp thẳng hàng, mọc đầy nấm tươi non ướt át, sau khi ngạc nhiên thì ánh mắt họ cũng trở nên nóng rực.
Trong mắt họ, những cây nấm này đều đã biến thành tiền.
Nhiều nấm như vậy, đều là tiền cả!
Hiện giờ bọn họ đã phái người đến học kỹ thuật trồng nấm.
Chẳng bao lâu nữa, bọn họ cũng sẽ có khu trồng nấm riêng.
“Nấm này trông đẹp thật, Tử Văn, vẫn là ngươi có bản lĩnh!” Đường Hữu Phúc nịnh hót nói.
Giờ đây hắn đối Ngô Đại Cương và các đại đội trưởng khác có thể nói là vừa ước ao vừa ghen tị.
Nhân tài ưu tú như vậy, sao lại không ở tam giác vịnh của họ cơ chứ!
“Lão Chu này, chắc nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh giấc quá?”
Triệu đội trưởng ước ao nhìn những nấm chi chít trước mắt, "Không như chúng ta, còn đang lo lắng làm sao để tăng sản lượng lương thực."
“Ôi, các ngươi đừng có kể khổ với ta chứ! Ta chỉ là một tổ trưởng nhỏ thôi, muốn kể khổ thì tìm đại đội trưởng và Ngô bí thư ấy.” Chu Tử Văn nói đùa.
“Mỗi thôn đều có ưu thế và tiềm năng riêng, chỉ cần tìm được con đường phát triển phù hợp, thì cũng có thể bứt phá. Giống như thôn Đại Bá Tử chúng ta, tuy điều kiện có hạn, nhưng thông qua không ngừng thử nghiệm và đổi mới, cũng đã tìm được hướng phát triển thích hợp cho mình."
Chu Tử Văn nói những lời khách sáo nhưng những lời này lại chạm vào đúng chỗ của các vị đại đội trưởng ở đây.
Chẳng phải vì kỹ thuật trồng nấm của thôn Đại Bá Tử mà bọn họ mới mong mỏi chạy tới hay sao!
Phải biết rằng, trước khi Chu Tử Văn tới, thôn Đại Bá Tử còn kém xa thôn của họ, chỉ hơn mỗi thôn Tiểu Bá Tử thôi!
Đặc biệt là đội sản xuất ruộng cát và tam giác vịnh, đều có ngành nghề riêng, ở trong số các đội sản xuất lân cận, thì đều là những thôn giàu có.
Kết quả bây giờ thì sao? Tất cả đều bị thôn Đại Bá Tử cho vượt mặt.
Và tất cả chuyện này, đều là do thôn Đại Bá Tử có một Chu Tử Văn.
Cho nên họ mới vừa ước ao vừa ghen tị đại đội trưởng và Ngô Đại Cương, đồng thời tiếc nuối, đáng lẽ khi Chu Tử Văn về nông thôn, sao lại không phải là đội sản xuất của bọn họ chứ?
Chu Tử Văn dẫn mấy vị đại đội trưởng đi một vòng các xưởng trồng nấm.
Đến khi đi ra, mấy vị đại đội trưởng vẫn còn chưa hết choáng váng, trong mắt ai cũng đầy sự kinh ngạc.
“Tử Văn, ngươi nói thật cho ta biết, ở căn cứ này của ngươi, rốt cuộc có bao nhiêu nấm?”
Ngưu Giải Phóng của thôn Ngưu Sơn có chút không nhịn được mở miệng hỏi.
Hắn thật sự bị số nấm này làm cho kinh ngạc, giờ phút này trong mắt dường như toàn là nấm.
"Ha ha, cái này ta cũng không dám nói, muốn hỏi thì các ngươi vẫn là hỏi đại đội trưởng đi!"
Chu Tử Văn lắc đầu.
Tuy rằng chuyện này sớm muộn cũng sẽ lộ ra, dù sao lần này hắn đã nghe theo Ngô Đại Cương, cho trồng hết công suất.
Sản lượng này, đừng nói mấy vị đại đội trưởng, ngay cả chính hắn cũng giật mình.
“Hỏi lão Chu? Thôi vậy.”
Ngưu Giải Phóng rụt cổ lại.
Tuy rằng hắn và đại đội trưởng quan hệ rất tốt, nhưng đối với cái lão chiến hữu chỉn chu này thì hắn cũng bó tay.
“Ha ha!”
Nghe Ngưu Giải Phóng nói vậy, các đại đội trưởng khác đều cười.
Chủ yếu là Chu Vệ Quốc quá nghiêm túc, làm gì cũng đúng khuôn phép, trong mắt không chứa nổi một hạt cát.
Muốn tìm ông ta để dò la tin tức, nằm mơ còn nhanh hơn.
Thấy thời gian không còn sớm, mấy vị đại đội trưởng cũng biết ý mở lời cáo từ.
Nếu tiếp tục ở lại nữa thì sắp đến bữa cơm trưa rồi.
Bọn họ đang cầu cạnh Chu Tử Văn, cầu cạnh thôn Đại Bá Tử chứ đâu phải đến để gây phiền phức cho họ.
“Chú Triệu, chú Ngưu, đội trưởng Đường, đội trưởng Tưởng, đội trưởng Lý, các chú ở lại ăn bữa cơm trưa rồi đi, để đại đội trưởng và Ngô bí thư biết lại mắng cháu không tiếp đón các chú tử tế à?”
Chu Tử Văn mở miệng giữ lại.
“Không không, đi lâu như vậy rồi, trong thôn còn có việc mà! Tử Văn, người của chúng ta giao cho cháu, làm phiền cháu dạy dỗ tử tế, nếu ai không nghe lời thì cứ nói với ta, ta sẽ đến đánh gãy chân nó.”
"Đúng, ai dám không nghe lời, ta đánh gãy chân nó đầu tiên.”
“Ừ ừ, Tử Văn cháu cứ yên tâm mà dạy dỗ bọn họ, người cứ giao cho cháu đấy.”
Mấy vị đại đội trưởng liên tục từ chối, không đợi Chu Tử Văn giữ lại, ai nấy đều đứng dậy đi ra ngoài.
“Tỷ, những người này ăn cơm trưa thì giải quyết như thế nào?”
Mấy vị đại đội trưởng rời đi, Chu Tử Văn đột nhiên chú ý đến những học viên bị họ bỏ lại.
“Bọn họ đều tự mang cơm theo cả rồi, chúng ta không cần để ý đến đâu.”
Trần Thi Anh lên tiếng giải thích.
“Vậy thì tốt rồi.”
Chu Tử Văn thở phào nhẹ nhõm.
Năm, sáu chục người, mà Ngô Đại Cương giờ lại không có ở đây, hắn thật sự không biết phải sắp xếp thế nào.
Tan tầm xong, hai tỷ muội Chu Tử Văn cùng nhau về nhà.
Ăn cơm trưa xong, Chu Tử Văn theo thói quen ngủ trưa một lát, chờ đến giờ làm buổi chiều, hắn mới cùng hai tỷ muội cùng nhau đi tới khu trồng nấm.
Buổi sáng bận tiếp đón các đại đội trưởng của đội sản xuất khác, hắn cũng không rảnh để ý tới đám học viên này.
Hiện tại rảnh rồi, thân là tổ trưởng tổ nấm thì hắn cũng nên ra mặt chào hỏi một chút.
Khi họ đến khu trồng nấm, các tổ viên của tổ nấm đã đang bận rộn.
Các học viên mới thì theo sát phía sau các tổ viên này, vẻ mặt rất chuyên chú và nghiêm túc, không nói gì hơn, chỉ thái độ này thôi đã đáng được khen ngợi rồi.
“Mọi người dừng công việc lại một chút, thông báo cho mọi người ở các xưởng khác, chúng ta tập hợp bên ngoài để họp, đồng thời cũng để làm quen với các đồng chí mới đến.”
Chu Tử Văn vỗ tay, triệu tập tất cả mọi người lại.
Nghe Chu Tử Văn nói, các tổ viên thông báo nhau, rất nhanh đã tụ tập đầy đủ.
Nhìn một đoàn người đứng trước mặt chừng hơn trăm người, Chu Tử Văn cũng không hoảng hốt, tại chỗ bắt đầu nói chuyện.
Qua khoảng thời gian cày cuốc này, kỹ năng quản lý của hắn đã lên đến cấp bốn, sắp đạt tới cấp năm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận