Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng

Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng - Chương 540: Trần phụ tình trạng (length: 8084)

Đất vàng sườn núi bên này chỗ nào cũng đều bị Chu Tử Văn khai khẩn qua, xử lý cũng đơn giản.
Chỉ cần hơi lật một cái, sau đó rải hạt giống lên liền có thể bắt đầu trồng trọt.
Chu Tử Văn sức lực lớn, phụ trách xới đất.
Trần Xảo Y cùng Thẩm Chiêu Đệ các nàng sức lực nhỏ, liền chuyên môn phụ trách rải hạt giống.
Nhiều người lực lượng lớn, bận rộn một trận, một mẫu đất, rất nhanh liền trồng đủ các loại rau quả.
Chờ thêm mấy ngày, những rau quả này nảy mầm, trưởng thành rau mầm, còn có thể nếm thử cho biết.
Rau mầm non mướt, là Chu Tử Văn thích nhất.
Bắt đầu ăn vừa non vừa tươi, ngon miệng vô cùng.
...
Trong khi Chu Tử Văn cùng bạn bè của vợ đang vô cùng vui vẻ trồng rau.
Nông trường Tây Sơn, khu quản lý.
Bên này thời gian tan tầm so với Chu Tử Văn bọn họ chậm hơn một chút.
Lúc này một đám người đang xếp hàng ở khu quản lý, giao nộp công việc và tính điểm công, sau đó trả lại nông cụ.
Môi trường ở nông trường Tây Sơn này tương đối khắc nghiệt.
Tục ngữ nói lên núi kiếm ăn xuống sông uống nước.
Nhưng ở Tây Sơn, núi là núi hoang, đất đai cũng tương đối cằn cỗi.
Thậm chí còn có thể thiếu nước, sản lượng lương thực hàng năm rất thấp, cho nên điều kiện sống của những người ở đây vô cùng gian khổ.
Để không phải chịu đói rách vào mùa đông, nên vào mùa xuân, mọi người sẽ vất vả hơn một chút, cố gắng khai khẩn thêm chút đất đai, trồng thêm chút lương thực.
Chỉ có như vậy, vào mùa thu hoạch mới có thể thu được nhiều lương thực hơn, không bị đói bụng.
Vì trồng nhiều lương thực, thời gian tan tầm của mọi người thường sẽ muộn hơn một chút.
Không phải sao, bên ngoài trời đã gần tối, người trong nông trại lúc này mới bắt đầu thu dọn đồ đạc để tan tầm.
Hôm nay còn khá tốt, dù sao cày bừa vụ xuân đã kết thúc, mọi người cũng có thể thoải mái hơn một chút.
Nếu đổi lại thời điểm cày bừa vụ xuân, bận rộn đến mười một, mười hai giờ đêm cũng rất bình thường.
Trong đám người, Trần Lạc Đông vẻ mặt mệt mỏi, cảm giác như sắp không còn sức để thở nữa.
Nhưng hắn biết, mình lại sống thêm một ngày.
Vốn dĩ, hắn là một giáo viên đại học ở Hàng Châu.
Tuy tiền lương không cao lắm, nhưng cũng không đến nỗi quá khó khăn.
Thêm nữa, hắn luôn ở thành phố, căn bản là chưa bao giờ làm việc nhà nông.
Tuy hắn ở đây chỉ mới vài tháng ngắn ngủi.
Nhưng hắn lại cảm giác, như thể đã ở đây nhiều năm rồi vậy.
Với hắn mà nói, cuộc sống như vậy, mỗi ngày trôi qua đều là một sự dày vò.
Nhìn những người xung quanh gầy như que củi, Trần Lạc Đông không tự chủ được thở dài một hơi.
Hắn cũng không biết, khi nào thì cuộc sống như thế này mới kết thúc.
Đang lúc đó, chủ nhiệm nông trường Tây Sơn bỗng nhiên đi tới.
"Trần Lạc Đông, ai là Trần Lạc Đông, bước ra khỏi hàng."
Nghe thấy tên mình, Trần Lạc Đông vội vàng bước ra.
"Chủ nhiệm, ngài tìm ta?"
"Ừm, có thư của ngươi và bưu kiện."
Chủ nhiệm gật đầu, sau đó ra hiệu cho Trần Lạc Đông đi theo.
Nghe nói như vậy, Trần Lạc Đông có chút mơ hồ.
Nhưng cũng có chút vui mừng, hắn đoán, chắc là vợ gửi thư cho hắn.
Dù sao chuyện hắn bị điều xuống nông trường Tây Sơn rất đột ngột.
Ngoài vợ, thì chỉ có hai con gái biết tin tức của hắn.
Nhưng hai con gái của hắn đều ở nông thôn, gửi một lá thư rắc rối như vậy, phần lớn không phải là chúng.
Cũng bởi vì tình hình của hắn có chút đặc biệt, nên mới được giữ lại quyền thông báo.
Phần lớn mọi người ở đây, không những bị hạn chế về đi lại, ngay cả việc liên lạc với bên ngoài cũng không được phép.
Trên danh nghĩa là cải tạo lao động, nhưng kỳ thật chẳng khác gì là đi tù.
Trên thực tế, nông trường Tây Sơn này, vốn dĩ là một nơi mang tính chất nhà tù.
Người đến đây, đều là một đám tội phạm có thân phận đặc biệt.
Chỉ là thân phận của hắn tương đối bình thường, về mặt hạn chế cũng được nới lỏng hơn một chút.
Mang theo tâm tình kích động, Trần Lạc Đông đi theo chủ nhiệm vào văn phòng, nhận lấy thư và bưu kiện.
Nhận được thư, hắn cũng không mở ra ngay mà nhét vào trong túi, rồi mang theo bưu kiện về nơi ở của mình.
Tuy không biết trong bưu kiện có gì.
Nhưng từ mùi thơm thoang thoảng bay ra, bên trong chắc chắn có thịt.
Tiền không nên lộ ra ngoài, tuy rằng nông cụ chưa trả nhưng lúc này hắn không lo được nữa.
Chờ hắn về đến nhà, cất kỹ bưu kiện, sau đó mới vội vàng quay lại khu quản lý để trả nông cụ.
Tuy muốn xem ngay nội dung thư, nhưng hắn vẫn bình tĩnh, chờ hết bận rồi về nhà mới bắt đầu xem.
Về đến nhà.
Trần Lạc Đông nhìn quanh bên ngoài, phát hiện không có ai nhìn trộm thì mới cẩn thận lấy thư ra.
Ở đây lâu như vậy, hắn chưa học được gì, nhưng cái tính cách cẩn trọng lại hình thành.
Tuy hắn cũng biết, những thư này, muốn được gửi tới, cần phải qua rất nhiều lớp kiểm duyệt, xác định không có vấn đề mới đến được tay hắn.
Nhưng cẩn thận vẫn hơn, tránh được chút phiền toái nào hay cái đó.
Xác định không ai để ý, Trần Lạc Đông mới cẩn thận mở phong thư ra, lấy lá thư bên trong ra.
Nội dung thư rõ ràng bị cấp trên kiểm tra không biết bao nhiêu lần, Trần Lạc Đông nhìn thấy, trên thư có tận bảy con dấu của các ban ngành liên quan.
Có của huyện, xã, nông trường, nhiều bộ phận khác nhau.
Từ đó cũng có thể thấy được, sự quản lý ở đây nghiêm khắc như thế nào.
Có thể nhận được một phong thư như vậy, cũng thật không dễ dàng.
Điều khiến Trần Lạc Đông có chút bất ngờ là, bức thư này không phải do vợ gửi đến mà là do cô con gái ở vùng nông thôn xa xôi gửi đến.
Nhìn thấy những lời xưng hô quen thuộc, mắt Trần Lạc Đông bỗng nhiên nhòe đi.
Thực ra lá thư này, nói đúng ra là ba lá thư.
Hai chị em mỗi người một lá, và một lá cuối cùng là do Chu Tử Văn viết.
Là con rể, Chu Tử Văn cảm thấy cần phải quan tâm một chút đến cha vợ.
Đặc biệt là khi cha vợ đang ở trong điều kiện gian khổ như thế này tại nông trường.
Lúc này một câu quan tâm, bù được trăm câu bình thường.
Hắn hy vọng, sau này khi cha vợ muốn đánh gãy chân của hắn, có thể nhẹ tay một chút.
Trần Lạc Đông đọc kỹ thư của các con và con rể.
Đọc hết thư, hắn cũng biết bên trong bưu kiện là cái gì.
Hắn lau những giọt nước mắt trên mặt, lấy bưu kiện ra, rồi cẩn thận mở ra.
Mở bưu kiện ra, đập vào mắt là đủ các loại thịt khô.
Có thịt gấu, có thịt bò, và thịt nai thái lát.
Ngoài ra, còn có một số loại thảo dược tương đối quý.
Ví dụ như một đoạn nhân sâm nhỏ, một gốc hà thủ ô, một cái nấm linh chi.
Đời sống ở nông trường gian khổ, Chu Tử Văn đặc biệt chuẩn bị những thứ này, để cha vợ bồi bổ thân thể.
Dù sao, cuộc sống ở đây quá khó khăn, muốn kiên trì, không những cần được duy trì về tinh thần, vật chất cũng không thể thiếu.
Không có một sức khỏe tốt, ở đây coi như khó khăn.
Trong thư, Chu Tử Văn cũng viết rõ cách dùng và liều lượng các dược liệu này, đồng thời còn nói sẽ tiếp tục gửi, để ông không phải lo lắng.
Đến đây, Trần Lạc Đông chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Đối với người con rể chưa từng gặp mặt này cũng tràn đầy thiện cảm.
Đương nhiên, nếu hắn biết Chu Tử Văn đã dụ dỗ cả hai cô con gái bảo bối của hắn thì có lẽ không còn thiện cảm nữa mà thay vào đó là tức giận.
Xem xong bưu kiện, Trần Lạc Đông cẩn thận cất thư, sau đó lại cẩn thận ôm lấy những miếng thịt, cất giữ thật kỹ.
Những thứ này, dù là thịt hay dược liệu, đều là những vật khó có được.
Đừng nói hiện giờ hắn đang ở nông trường, cho dù ở trong thành, những thứ này cũng không dễ dàng kiếm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận