Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng

Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng - Chương 303: Hiếu khách sư nương (length: 7778)

"Ngài làm sao biết ta đánh người?"
Chu Tử Văn kinh ngạc nhìn sang Trần sư phụ.
Hắn buổi sáng mới đánh người, Trần sư phụ buổi chiều liền biết, tin tức này cũng quá nhanh nhạy đi!
Phải biết, chuyện hắn đánh người, ngoài Trần gia tỷ muội và mấy người thân thiết như Chu Triêu Dương ra, cũng chỉ có Ngô thúc biết.
Nhưng hiện tại xem ra, tin tức này đã truyền đi rồi.
"Ta cũng chỉ là vô tình gặp lão Ngô, là hắn kể cho ta." Trần sư phụ nhìn ra Chu Tử Văn nghi hoặc, lên tiếng giải thích.
"À, là có chuyện như vậy." Nghe Trần sư phụ giải thích, Chu Tử Văn gật đầu.
Vậy mới đúng, hắn còn tưởng chuyện mình đánh người đã bị lộ rồi chứ!
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Trần sư phụ hỏi.
Hắn biết tính tình của Chu Tử Văn, nếu không bị chọc giận thì hắn sẽ không đánh người.
"Chuyện là như vầy..." Chu Tử Văn không biết ông ấy đã nghe ngóng được bao nhiêu, dứt khoát kể lại từ đầu đến cuối.
"Đánh hay lắm." Nghe xong chuyện còn có kẻ dám để ý đến Trần gia tỷ muội, Trần sư phụ lập tức lên tiếng tán thành.
"Loại người này đáng đánh lắm, ngươi yên tâm, việc này cứ giao cho lão Chu và lão Ngô xử lý, họ sẽ lo liệu ổn thỏa."
So với Chu Tử Văn, Trần sư phụ càng hiểu rõ tính cách của đại đội trưởng và Ngô Đại Cương hơn.
Hiện giờ Chu Tử Văn chính là cây hái ra tiền của thôn, ai dám động vào hắn, kẻ đó đừng hòng yên ổn ở Đại Bá Tử thôn.
Người ta thường nói, cướp tiền của người khác chẳng khác gì giết cha giết mẹ, đây là thù không đội trời chung!
Nếu thực sự làm lớn chuyện, hơn một nghìn người ở Đại Bá Tử thôn, xem ai đấu lại ai.
"Ừm, ta đã nói chuyện với Ngô thúc rồi." Chu Tử Văn gật đầu.
"Vậy thì được, sau này có chuyện gì, ngươi cứ tìm mấy ông lão bọn họ." Trần sư phụ nhắc nhở.
Trong lúc Chu Tử Văn và Trần sư phụ nói chuyện phiếm, sư nương và Trần gia tỷ muội cũng tất bật làm việc.
Cũng sắp đến giờ cơm tối, lại thêm nhà có khách, nên sư nương đã sớm chuẩn bị bữa tối.
Nói chuyện xong chuyện đánh người, Chu Tử Văn và Trần sư phụ lại chuyển sang đề tài về thợ đá.
Khi nghe Chu Tử Văn chuẩn bị dùng đá để xây phòng tắm, ông đã đưa ra vài lời khuyên.
Những lời khuyên này rất có ích đối với Chu Tử Văn.
Dù sao Trần sư phụ là thợ đá cả đời, xét về tay nghề, thì ông cao hơn Chu Tử Văn nhiều, lời ông đưa ra, thường khiến Chu Tử Văn mở mang tầm mắt.
"Sư phụ, khi nào ta bắt đầu xây, ngài đến giúp ta coi nhé!" Chu Tử Văn nói.
"Được thôi, dù sao ở nhà cũng nhàn rỗi." Trần sư phụ gật đầu.
Trần sư phụ là người nhiệt tình, đừng nói Chu Tử Văn là đồ đệ, cho dù đổi là người khác, ông cũng sẽ giúp đỡ.
Cũng chính vì tính cách này, ông không những có nhân duyên trong thôn, mà ở mấy thôn lân cận, ông cũng có thanh danh không tồi.
Với những người có tay nghề lâu năm như ông, mấy chục năm làm việc, trong thôn ông có uy tín lớn.
Ngay cả mấy vị cán bộ lãnh đạo của đội sản xuất, cũng có nhiều chỗ cần cậy đến ông.
"Vậy nói như vậy nhé." Chu Tử Văn rất phấn khởi, có một người thợ lâu năm như Trần sư phụ chỉ điểm, phòng tắm làm ra nhất định sẽ rất đẹp, chắc chắn lúc đó, Trần gia tỷ muội sẽ rất thích.
Nói chuyện một hồi, đồ ăn của sư nương cũng đã chuẩn bị xong.
Để chiêu đãi bọn họ, sư nương đã lấy ra thịt heo chuẩn bị ăn Tết, làm món thịt kho tàu khoai tây.
Còn có trứng tráng, đậu rang và những món thường ngày ít khi ăn khác.
"Uống chút chứ?" Trần sư phụ lấy rượu trong nhà ra.
"Vậy ta uống với sư phụ chút." Chu Tử Văn gật đầu, sau khi Trần sư phụ rót đầy cho mình, hai tay anh nhận lấy.
"Tiểu Trần, Đại Trần, hai con ăn nhiều một chút, xem gầy quá kìa, phải ăn nhiều mới có thịt."
Sư nương nhiệt tình gắp thức ăn cho họ, mấy đôi đũa liền, hai bát cơm của hai chị em sắp đầy.
"Đại nương, để chúng con tự gắp." Trần Thi Anh hơi ngại ngùng.
Chủ yếu là đại nương quá nhiệt tình, Trần Thi Anh cảm thấy có chút không quen.
"Đừng khách sáo, cứ coi như nhà mình vậy." Sư nương vui vẻ nhìn hai chị em, càng nhìn càng thích.
Bà và Trần sư phụ cả đời không có con cái, đối với Chu Tử Văn và Trần gia tỷ muội đều rất yêu quý.
"Hi hi, cám ơn sư nương." Trần Xảo Y ngoan ngoãn nói lời cảm tạ.
Cô nàng này tính tình hướng ngoại, rất hợp với sư nương.
Ba bà tụ lại thành cái chợ, có sư nương và Trần Xảo Y, bầu không khí không hề tẻ nhạt.
Cô nàng này, rất biết cách nịnh người, chỉ vài câu đã khiến sư nương cười tươi như hoa.
Chu Tử Văn và Trần sư phụ vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng, Trần sư phụ và sư nương lại góp vài câu vào.
Tuy hai ông bà không có con cái, nhưng tình cảm lại rất hòa thuận, có thể thấy họ sống rất hạnh phúc.
Điểm này, khiến Chu Tử Văn rất nể phục.
Phải biết rằng, người thời này còn chưa thoáng trong suy nghĩ, nhất là ở nông thôn.
Nuôi con để nương nhờ lúc tuổi già, là quan niệm phổ biến của mọi người, đừng nói là không có con, dù có con rồi, mà không phải con trai, thì vẫn sẽ sinh tiếp, cho đến khi sinh được con trai mới thôi.
Trong lòng họ, sau này lúc về già, chỉ có con trai mới là chỗ dựa.
Còn về phần con gái, gả ra ngoài khác gì bát nước đổ đi, con gái không thể phụng dưỡng mình khi về già.
Cũng chính vì có loại suy nghĩ này, Chu Tử Văn đặc biệt kính nể tình cảm của Trần sư phụ và sư nương.
"Tuy không biết tại sao hai người không có con, nhưng Chu Tử Văn cũng đành bất lực."
Dù sao tuổi của Trần sư phụ và sư nương đều đã lớn, dù hắn có khả năng chữa trị, tuổi tác của họ cũng không thích hợp để sinh con.
Nếu sớm hơn mấy năm, có lẽ hắn còn có cách, nhưng giờ ở độ tuổi này, anh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Đến tuổi này, đừng nói có nguy hiểm hay không, dù không có nguy hiểm, sinh con cũng sẽ bị người chê cười.
Bọn họ ở độ tuổi này, đều là ông bà cả rồi, nếu thật sinh con, e là con chưa kịp lớn, thì họ đã không còn nữa.
Cùng Trần sư phụ uống không ít rượu, cho đến khi bên ngoài trời đã tối, bữa cơm này mới kết thúc.
"Tiểu Trần, Đại Trần, sau này có thời gian thì đến chỗ sư nương chơi nhé!"
Trước khi ra về, sư nương quyến luyến nắm tay hai chị em.
"Vâng ạ, sư nương."
Trần Thi Anh và Trần Xảo Y vội đáp.
Lúc đầu, Trần Thi Anh còn ngại khi gọi sư nương theo Chu Tử Văn, nhưng ở chung quen rồi, cô cũng đổi cách xưng hô, trực tiếp gọi là sư nương.
Đương nhiên, đó là do sư nương yêu cầu phải gọi như vậy, gọi đại nương nghe không thân thiết, gọi sư nương thì nghe thân thiết hơn.
Trên đường về nhà, bên ngoài trời khá tối, Trần gia tỷ muội có chút không thấy rõ đường, Chu Tử Văn dứt khoát mỗi tay kéo một người, cùng nhau về nhà.
Vì luyện quyền nên ngũ giác của anh khá nhạy, chỉ cần có chút ánh sáng là anh có thể nhìn rõ đường.
Trên đường về đến nhà, vừa chuẩn bị rửa mặt thì cửa nhà đã bị gõ.
"Chu ca, là em đây, mở cửa nhanh."
Không đợi Chu Tử Văn ra mở cửa, bên ngoài đã vang lên giọng của Chu Triêu Dương.
"Đến rồi!"
Chu Tử Văn đứng dậy ra mở cửa, Đạp Vân bên cạnh cũng hấp tấp đi theo.
"Cậu vừa về đấy à?"
Nhìn Chu Triêu Dương dắt xe đạp, Chu Tử Văn hỏi.
"Đúng đó, lạnh chết mất, Chu ca, cho em vào nhà sưởi ấm chút đã." Chu Triêu Dương xoa xoa tay, lạnh run lập cập.
"Mau vào đi!"
Chu Tử Văn tránh ra để Chu Triêu Dương vào cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận