Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng

Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng - Chương 546: Sôi trào Đại Bá Tử thôn (length: 7646)

"Trong thôn có người đánh được hổ."
"Chu Tri Thanh gặp may."
Tin tức này, giống như vòi rồng, nhanh chóng lan khắp thôn.
Bọn trẻ con trong thôn cùng những người già đi lại khó khăn đều rướn cổ lên, muốn ra xem cho rõ sự tình.
Đây chính là hổ.
Trong thôn, ngoài đám người Vương Hồng Binh Lưu Tứ từng gặp qua, thì những người khác thậm chí không biết con hổ có dáng dấp thế nào.
Chỉ biết con hổ trông giống mèo, nhưng lớn hơn rất nhiều lần.
Mèo ăn chuột, còn hổ thì ăn thịt người.
Trẻ con trong thôn nếu không nghe lời sẽ bị dọa, mà nếu không nghe lời nữa, hổ sẽ đến bắt đi.
Cách dọa nạt này, trong tình huống bình thường vẫn rất hữu dụng.
Người trong thôn vừa nghe được tin đồn, ai nấy đều chạy về phía đội sản xuất.
Thậm chí có người còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, thấy người khác hối hả chạy đến đội, họ cũng chạy theo.
Tại khu lán trại trồng nấm, các chị em nhà họ Trần cũng nghe được có người gặp may.
Nhưng sau đó lại nghe nói, hổ là do Chu Tri Thanh đánh chết.
Lúc này, họ không thể ngồi yên được nữa.
Ai nấy cũng vội vã chạy đến đội sản xuất.
Cái tên Chu Tri Thanh, trong thôn tuy có không ít thanh niên trí thức họ Chu, nhưng người được gọi là Chu Tri Thanh chỉ có một.
Đó chính là Chu Tử Văn.
Nghe được Chu Tử Văn gặp may, phản ứng đầu tiên của họ không phải kinh ngạc vui mừng mà là lo lắng.
Dù biết Chu Tử Văn rất giỏi, nhưng hổ nguy hiểm như vậy, nhỡ bị thương thì phải làm sao?
Trên sân phơi thóc, Chu Tử Văn vừa mới tới một lúc thì người trong thôn đã tập trung đông nghìn nghịt.
Tất cả mọi người muốn xem hổ, muốn xem con hổ bị Chu Tử Văn đánh chết như thế nào.
"Tránh đường, mọi người tránh đường, Tử Văn, ta nghe nói ngươi lại nổi tiếng hả?"
Đúng lúc này, đội trưởng cùng Ngô Đại Cương cũng nhận được tin tức, vội vàng chạy đến.
"Ôi, con vật này không nhỏ, Tử Văn, ngươi không bị thương chứ?"
Thấy con hổ lớn nằm trên đất, đội trưởng hơi ngạc nhiên.
"Không, ta có cái thứ mà chú Ngô đưa cho, một phát bắn đã hạ nó rồi."
Chu Tử Văn cười ha hả nói.
"Ha ha, với loại vật to xác này, cái thứ bé xíu của ngươi chẳng có tác dụng gì đâu, vết thương chí mạng chắc là ở chỗ này, do dùng rìu đánh."
Đội trưởng nhìn con hổ mấy lượt, liền nhìn ra vấn đề ngay.
"Chú Chu vẫn là lợi hại nhất, cái này cũng nhìn ra."
Chu Tử Văn giơ ngón tay cái lên.
"Ha ha, cái này còn phải nói, nhớ năm xưa, ta tại..."
Nói đến những thành tích huy hoàng trong quá khứ, đội trưởng bỗng chốc cụt hứng, cũng không nói tiếp được nữa.
"Thôi, hảo hán không nhắc chuyện cũ, những thứ đó qua rồi."
"Tử Văn, con hổ này ngươi định xử lý thế nào?"
Ngô Đại Cương ở bên cạnh tiếp lời.
"Giao cho đội sản xuất đi, con hổ này thịt nhiều, chúng ta cũng lâu rồi không có náo nhiệt, hay là chúng ta ăn cơm tập thể đi."
Chu Tử Văn đề nghị.
"Được đấy, vậy ngươi cầm muôi."
Nghe xong những lời này, Ngô Đại Cương mặt mày hớn hở.
Ông biết, ông không nhìn lầm chàng trai này.
Có lợi không quên người trong thôn, thật là một người tốt.
"Được thôi, chuyện này sao thiếu ta được."
Đồ tốt như vậy, sao có thể lãng phí.
Hắn quyết định đích thân vào bếp, để mọi người xem tài nấu nướng của hắn.
Đợi mọi người nếm món hắn làm, sau này trong nhà có chuyện gì vui vẻ, cũng có thể tìm hắn.
Hắn cũng tiện kiếm thêm chút thu nhập.
Dù sao thì hắn cũng còn cả một nhà người cần nuôi, không thể ngồi mát ăn bát vàng được.
"Vậy ta đi thông báo cho mọi người."
Ngô Đại Cương cười ha hả vỗ vai hắn, rồi đi về phía phòng phát thanh.
Chu Tử Văn đã đánh một con hổ lớn như vậy, ông phải tuyên truyền cho thật tốt.
Thôn họ cũng đã lâu rồi không gặp chuyện này, bọn trẻ con trong thôn, có lẽ còn không biết hổ trông như thế nào nữa.
Trên sân phơi thóc, con hổ bị đặt nằm dưới đất.
Tuy hổ đã chết, nhưng dư uy trên người nó vẫn còn.
Chỉ nhìn xác hổ thôi, tay chân của họ đã run lên, đi đường cũng nhẹ nhàng hẳn.
"Tử Văn ca, Tử Văn ca."
"Các ngươi mau tránh ra, ta tìm Tử Văn ca ta."
Khi mọi người đang vui mừng vì sắp có thịt ăn thì các chị em nhà họ Trần cũng chạy tới.
Trần Xảo Y ở bên ngoài hết sức sốt ruột, nhưng chen không vào được.
Hết cách, bây giờ người xem náo nhiệt nhiều quá.
Ba vòng trong ba vòng ngoài, ai không có sức thì không thể chen vào.
"Ha ha, ta ở đây này!"
Nghe thấy tiếng của vợ mình, Chu Tử Văn cũng chẳng thèm để ý gì đến hổ nữa, lập tức tiến về phía tiếng gọi.
Sức hắn lớn, lại thêm bà con xóm làng chủ động nhường đường nên hắn dễ dàng vượt qua đám đông.
"Chị, Y Y, Chiêu Đệ, các em cũng tới hả!"
Nhìn thấy các nàng, Chu Tử Văn cười ha hả chào hỏi.
"Còn em, còn em nữa nè!"
Đường Dao Dao ở phía sau nhún chân nhỏ.
"Ha ha, đúng, còn có Dao Dao nữa." Chu Tử Văn gật đầu với nàng.
"Tử Văn ca, anh không sao chứ? Có bị thương không vậy?"
Trần Xảo Y cũng không kịp quan tâm đây là đâu, cô nắm lấy tay Chu Tử Văn bắt đầu kiểm tra.
"Không sao mà, anh sao có thể có chuyện gì được, đừng quên, anh còn có vũ khí lợi hại đó!"
Vừa nói, Chu Tử Văn vừa vỗ vỗ cái thứ to tướng ở bên hông.
"Cái đó cũng phải chú ý an toàn chứ!"
Trần Thi Anh trách móc liếc hắn một cái.
Cũng tại tên này, làm họ lo lắng muốn chết.
"Chắc chắn, nếu không chắc ăn, anh đã sớm bỏ chạy rồi."
Chu Tử Văn cười ha hả trả lời.
Năng lực lớn đến đâu làm việc lớn đến đó, hắn chỉ ra tay khi nào chắc chắn.
Nếu không, hắn vẫn sẽ giống như trước, trốn càng xa càng tốt.
Bát Cực Quyền cấp 10 cho hắn sức mạnh phi thường.
Đến trình độ của hắn, thú dữ không còn gây nguy hiểm cho hắn được nữa.
Thứ duy nhất có thể khiến hắn cảm thấy nguy hiểm, chỉ có con người.
Dù sao thì lòng người khó đoán, nếu như bị người ta đánh lén thì dù hắn lợi hại đến đâu cũng vô dụng.
Khi họ đang nói chuyện thì trong phòng phát thanh vang lên giọng của Ngô Đại Cương.
"Xin chú ý, xin chú ý các thành viên."
"Xin chú ý, xin chú ý các thành viên."
"Hôm nay Chu Tri Thanh đã đánh chết một con hổ, tối nay mọi người không cần nấu cơm, tất cả xuống đội sản xuất ăn chung nồi."
Lời này vừa ra, cả thôn Đại Bá Tử đều xôn xao.
Tiếng reo hò suýt chút nữa làm lật cả thôn.
"Chu Tri Thanh thật là hào phóng."
"Chu Tri Thanh lợi hại quá."
"Chu Tri Thanh, giá mà ngươi chưa lấy vợ thì tốt biết bao, ta còn định gả cháu gái cho ngươi đó!"
Đối diện với lời khen của mọi người, Chu Tử Văn chỉ cười không nói.
Ngược lại thì Trần Xảo Y hơi bĩu môi, có vẻ không vui cho lắm.
Cái gì mà giá như chưa lấy vợ?
Chẳng lẽ cô và người đàn ông của mình lấy nhau là sai à?
Nếu không phải da mặt mỏng thì cô đã hỏi luôn, muốn cô nhường vị trí hay sao?
"Ha ha, nghĩ gì thế! Đi thôi, chúng ta về nhà trước, trong nhà còn mấy con thỏ chưa làm, trưa chúng ta nướng thịt thỏ ăn."
Chu Tử Văn buồn cười xoa đầu vợ mình.
"Ấy da, Tử Văn ca, nhiều người như vậy ở đây!"
Hành động thân mật của Chu Tử Văn khiến Trần Xảo Y có chút xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận