Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng

Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng - Chương 356: Học đồ (length: 7791)

"Ôi chao, y tá Chu của chúng ta về rồi kìa, thôn ta giỏi quá nha, lập tức có hai y tá luôn."
"Còn không phải sao, ai bảo trên kia không cho chúng ta sắp xếp y tá? Nhất định phải tự mình tìm người, người ta Chu Tri Thanh giỏi thật, không cần huấn luyện cũng có thể kiểm tra qua."
"Ha ha, ta muốn biết, khi lãnh đạo Công Xã ở trên biết chúng ta có hai y tá thì sẽ có biểu cảm gì."
Chu Kiến Quốc đến, khiến phòng y tế càng thêm náo nhiệt.
Việc trong thôn có hai y tá cũng khiến ông rất tự hào.
Mấy thôn khác, đừng nói hai người, thậm chí một người cũng không có.
Chuyện này đủ để bọn họ ra ngoài khoe mẽ một thời gian dài.
"Tiểu Chu, thằng nhóc nhà ta giao cho cậu đó, nó vừa mới đến, cái gì cũng không hiểu, phiền cậu dạy bảo nó chút." Chu Hữu Đức kéo tay Chu Tử Văn, dặn dò kỹ càng.
Thực ra ông cũng không muốn nịnh nọt cái thằng nhỏ đáng tuổi con mình, nhưng ông lại không còn cách nào.
Hôm nay con trai trở về, ông mới biết, Chu Tử Văn là thiên tài thật sự.
Đừng thấy chỉ là khám bệnh nhẹ cho mấy người trong thôn, có khi còn chưa thấy hiệu quả ngay.
Nhưng chỉ điểm đó thôi cũng không phải người bình thường có thể làm được.
Như Chu Kiến Quốc, sau khi đi huyện thành học nửa tháng, đến giờ chỉ biết tiêm, trị mấy bệnh vặt như cảm cúm sốt.
Hễ khó một chút thì hắn chẳng biết làm gì.
Hơn nữa hắn cũng chỉ biết mấy loại thuốc tây đơn giản, còn nói đến thuốc bắc thì hắn hoàn toàn không nghĩ ra.
Dù sao chỉ có nửa tháng huấn luyện ngắn ngủi, hắn thậm chí còn chưa học được bắt mạch.
Nghe con trai nói chuyện, Chu Hữu Đức mới hiểu ra, chỉ thông qua được kỳ thi y tá thôi thì không có tác dụng gì.
Nếu không có Chu Tử Văn xuất hiện, có lẽ còn không sao, dù sao không có so sánh, chỉ là thân phận y tá cũng đủ làm người ta tin tưởng.
Còn việc chữa bệnh thế nào lại là chuyện khác.
Nhưng có Chu Tử Văn để so sánh, có tài cán hay không thì rõ mười mươi.
Đây cũng là lý do vì sao ông đối xử với Chu Tử Văn nhiệt tình như vậy, thậm chí có chút hạ mình.
Nói cho cùng, tất cả đều là vì con trai.
"Được, ta sẽ chăm sóc tốt Kiến Quốc ca." Thấy Chu Hữu Đức thành khẩn, Chu Tử Văn cũng không khách sáo, lên tiếng hứa.
Chu Hữu Đức là kế toán của thôn Đại Bá Tử, nắm giữ thu chi của đội sản xuất, vật chất và tiền bạc trong đội đều do ông quản.
Trong thôn, nhà họ Chu cũng là một dòng họ lớn, nếu không, Chu Hữu Đức cũng sẽ không lên làm kế toán thôn.
Chỉ cần sống trong thôn thì không thể không liên hệ với ông ta.
Làm quen với ông ta chỉ có lợi chứ không có hại.
Nể mặt Chu Hữu Đức, chăm sóc Chu Kiến Quốc một chút cũng không sao.
Vừa khéo phòng y tế bên này đang thiếu người, có người giúp đỡ, hắn cũng đỡ vất vả.
Tuy Chu Kiến Quốc không học được bao nhiêu, nhưng nói thế nào cũng là một nhân lực, coi như chỉ hiểu sơ sơ, còn hơn là không biết gì.
Chu Hữu Đức ở lại phòng y tế một lúc, dặn Chu Kiến Quốc lại, rồi rời đi.
Sở dĩ ông đích thân dẫn Chu Kiến Quốc đến, cũng chỉ là muốn để hắn có mặt cho phải phép.
Bây giờ mục đích đạt được, đương nhiên ông không muốn ở lại lâu.
Dù sao ông cũng không hiểu y thuật, ở lại đây cũng vô ích.
Đợi Chu Hữu Đức đi rồi, Chu Kiến Quốc mới thở phào một hơi, nãy giờ nói chuyện cũng không được tự nhiên.
Rõ ràng là, trước mặt lão cha của hắn, hắn vẫn còn hơi gượng gạo.
"Tử Văn, có việc gì ta có thể làm không?" Chu Kiến Quốc hơi thấp thỏm hỏi.
Chỉ mới nhìn nãy giờ, hắn cũng hiểu ra, y thuật của Chu Tử Văn cũng không kém gì mấy y sĩ trưởng ở bệnh viện huyện.
Vẻ tự tin kia, thậm chí còn tự tin hơn y sĩ trưởng.
Ở trước mặt người như vậy, y tá như hắn quả thực chỉ là học việc cho có.
Tuy vừa nãy lúc có lão cha của hắn ở đó, Chu Tử Văn rất khách khí, nhưng giờ lão cha đi rồi, không biết Chu Tử Văn có thái độ gì với hắn.
"Kiến Quốc ca, anh cứ ngồi cạnh em đã, nếu có chỗ nào cần anh giúp, em sẽ gọi anh." Chu Tử Văn kéo ghế bên cạnh một chút, rồi nói.
Hắn có thể làm gì còn phải xem hắn biết làm gì.
Chu Tử Văn định nói chuyện với hắn một lát, thăm dò trình độ của hắn rồi tính tiếp.
Trong chốc lát, Chu Kiến Quốc đã lộ nguyên hình trước Chu Tử Văn.
Hắn thấy, nửa tháng huấn luyện này của Chu Kiến Quốc, thậm chí còn kém cả Trần Thi Anh.
Chỉ là cái cô em gái kia còn chưa thực hành bao giờ, chỉ học kiến thức lý thuyết thôi.
Nhưng chỉ kiến thức lý thuyết, cũng đã hơn Chu Kiến Quốc một chút.
"Tử Văn, y thuật của cậu giỏi quá nha, tớ có thể theo cậu học được không?" Chu Kiến Quốc mong chờ hỏi.
Là con của Chu Hữu Đức, tuy hắn chưa từng làm việc gì nặng nhọc, nhưng đầu óc cũng không phải là đần, thậm chí còn khá thông minh, nếu không, Ngô Đại Cương và đội trưởng cũng không đồng ý cho hắn làm y tá.
Chính vì thông minh, nên hắn mới biết nắm bắt cơ hội, muốn học hỏi ít nhiều từ Chu Tử Văn.
"Kiến Quốc ca, bây giờ anh chẳng đang ở cạnh em học đó sao?" Nghe vậy, Chu Tử Văn mỉm cười.
"Ha ha, nói cũng phải, Tử Văn, tối nay cậu qua nhà tớ ăn cơm nhé, vừa khéo tớ ở huyện mua ít thịt, tối nay mình cùng nhau uống hai chén." Chu Kiến Quốc có chút nịnh nọt nói.
"Không cần đâu Kiến Quốc ca, sau này mình còn thời gian dài mà, đâu cần một hai ngày." Chu Tử Văn cười lắc đầu.
Không phải hắn thanh cao gì, mà chính là hắn thật sự không thích giao du kiểu này.
Hắn và Chu Kiến Quốc, thực ra cũng không thân, đến nhà người ta ăn cơm cũng vô nghĩa, không bằng ở nhà, bồi hai chị em nhà họ Trần.
Dù sao hắn cũng không thiếu thịt ăn, lời mời của Chu Kiến Quốc không có sức hấp dẫn gì với hắn.
"Vậy được, nhưng lần sau cậu không được từ chối đâu đó." Thấy Chu Tử Văn lắc đầu, Chu Kiến Quốc có chút thất vọng, rất nhanh hắn lại vực dậy tinh thần.
Dù sao Chu Tử Văn đã đồng ý cho hắn theo học.
Thời gian còn dài, sau này còn có nhiều thời gian để quan hệ tốt với hắn.
Chu Tử Văn cũng đoán được ý nghĩ của Chu Kiến Quốc, cũng không để ý chuyện hắn theo học.
Học y không phải chuyện một sớm một chiều, cho dù hắn có muốn dạy, cũng không thể học được trong thời gian ngắn.
Không mất mấy năm thì khó mà nhập môn.
Mà đến lúc đó, hắn còn ở đây hay không còn chưa chắc.
Giống như trồng nấm ở phòng nấm vậy, những kỹ thuật này, hắn chưa bao giờ giấu diếm.
Muốn học thì cứ học, nhưng học được bao nhiêu thì tùy vào bản lĩnh mỗi người.
Chu Kiến Quốc đến, cũng không ảnh hưởng đến việc Chu Tử Văn khám bệnh.
Thậm chí vì có hắn đến, Chu Tử Văn còn có thêm một người làm chân sai vặt.
Việc ghi bệnh án, lấy thuốc đều do Chu Tử Văn nói, Chu Kiến Quốc ghi chép.
Đối với việc này, Chu Kiến Quốc không có ý kiến gì, thậm chí còn hầu hạ Chu Tử Văn như học việc.
Có đi có lại, thấy Chu Kiến Quốc biết điều như vậy, Chu Tử Văn cũng thỉnh thoảng chỉ bảo vài câu, dạy cho hắn những thứ hữu dụng.
Cảm nhận được thái độ không hề giấu nghề của Chu Tử Văn, Chu Kiến Quốc càng thêm kính nể hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận