Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng

Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng - Chương 390: Băng câu (length: 7636)

Ban đêm, Chu Tử Văn hiếm khi không ngủ.
Hắn cứ chờ đến mười hai giờ, mong ngóng ô treo máy thứ sáu cuối cùng cũng mở ra.
Chu Tử Văn tay trái ôm Trần Xảo Y, tay phải ôm Trần Thi Anh, trong đầu nghĩ xem nên sắp xếp ô treo máy thứ sáu như thế nào.
【 Bát Cực Quyền LV9(255/900) 】 【 y thuật LV1(972/1000) 】 【 huấn chó LV5(281/500) 】 【 nghề mộc LV4(392/400) 】 【 bắn tên LV2(9/200) 】 ...
Trong năm kỹ năng treo máy trước mắt, kỹ năng nghề mộc sắp lên cấp, hắn định sau khi lên cấp sẽ tạm thời loại bỏ nó.
Kỹ năng này, đạt đến mức đó là được, không cần thiết phải nâng cấp lên cao hơn nữa.
Đương nhiên, sau này nếu có nhiều ô treo máy, vẫn có thể treo lại.
Con người hắn có chút cố chấp, hễ thấy độ thành thục là muốn 'gan' một chút.
Nhìn ô treo máy thứ sáu còn trống, Chu Tử Văn không suy nghĩ nhiều, chỉ cần ý nghĩ vừa động liền cho kỹ năng thương pháp vào treo máy.
Kỹ năng này, bình thường thì không có tác dụng gì lớn, nhưng lúc then chốt lại cực kỳ hữu dụng, nhất là trong việc bảo toàn tính mạng, thương pháp càng giỏi, hắn càng có thêm lực lượng.
Dù sao cái thời đại này cũng không an toàn, nhất là ở những vùng nông thôn thế này, không chừng lúc nào lại dùng đến thương.
Không nói đâu xa, Ngô Đại Cương trước đó còn kể với hắn, hồi xưa có hai cái thôn vì tranh giành nước, suýt chút nữa lấy súng ra bắn nhau.
Nếu không phải hai bên còn có chút lý trí, có lẽ đã sống mái với nhau rồi.
"Ngủ thôi."
Sau khi cho kỹ năng thương pháp treo máy, Chu Tử Văn tắt bảng treo máy, rồi ôm hai nàng vào giấc ngủ.
Hôm sau trời vừa sáng, Chu Tử Văn ngủ nướng, khi hắn tỉnh dậy thì Trần gia tỷ muội đã không thấy đâu.
Tỉnh táo lại, hắn cảm nhận những gì kỹ năng đã cho vào đầu, sau đó mở bảng treo máy ra xem.
【 Bát Cực Quyền LV9(263/900) 】 【 y thuật LV1(980/1000) 】 【 huấn chó LV5(289/500) 】 【 nghề mộc LV5(0/500) 】 【 bắn tên LV2(17/200) 】 Trong bảng, kỹ năng nghề mộc đã đạt cấp năm.
Cấp độ này còn cao hơn cả những sư phụ làm nghề này.
Lấy Lương lão ngũ trong thôn mà nói, lão làm nghề mộc cả đời, đến giờ cũng chỉ mới ở cấp bốn, gần đạt cấp năm mà thôi.
Sau khi vượt qua cấp năm, mức độ kỹ năng có một sự thay đổi về chất, nếu như cấp bốn là trình độ của thợ cả, thì cấp năm đã bắt đầu hướng đến phương diện nghệ thuật.
Lúc này, những đồ làm ra có chút gì đó gọi là cảm giác nghệ thuật.
Lúc trước hắn cho kỹ năng này vào treo máy cũng là muốn sửa sang lại phòng ở cho đẹp hơn.
Bây giờ kỹ năng đã lên đến cấp năm, hoàn toàn có thể đáp ứng được yêu cầu này rồi.
Ý nghĩ vừa động, Chu Tử Văn loại bỏ kỹ năng nghề mộc, rồi cho kỹ năng trù nghệ vào treo máy.
Kỹ năng này, bình thường hắn không dùng nhiều, nhưng nó lại có rất nhiều tác dụng.
Ít nhất là trước mặt Trần Thi Anh, hắn có thể khoe khoang một chút kỹ năng của mình.
Hơn nữa khoảng thời gian này hắn còn đi nhận việc kiếm thêm thu nhập, tuy nhiên thời tiết này quá lạnh nên hắn cũng không nhận được việc gì, chỉ có vài nhà đã sớm hẹn, qua năm sẽ đi giúp họ tổ chức tiệc.
Đến bây giờ, giá trị của hắn cũng không thấp, làm một bữa tiệc cho người ta, ít thì ba đồng, nhiều thì năm đồng.
Như lần trước nhà Trương lão tam bên thôn cưới vợ, chẳng những kiếm được một tờ đại đoàn kết mà còn có thêm cả một cái đùi giò lớn.
Chu Tử Văn rất thích những ông chủ hào phóng thế này.
"Tử Văn ca, huynh dậy rồi à? Dậy ăn chè trôi nước nào."
Khi Chu Tử Văn chỉnh trang xong bảng treo máy, chuẩn bị rời giường thì Trần Xảo Y mặc áo bông hoa nhí chạy vào, tung tăng như chim sáo.
"Ồ? Hôm nay ăn chè trôi nước à?"
"Đúng đó, không những có chè trôi nước mà còn có cả trứng chần nước sôi nữa!"
"Chè trôi nước chẳng phải là món ăn vào dịp tết Nguyên Tiêu sao? Hôm nay mới 29 mà?"
"Hì hì, tụi muội ăn sớm một chút cũng được mà!"
Trần Xảo Y cười hề hề, nhìn bộ dạng này của nàng là biết, chắc do nàng thèm, đặc biệt nhờ Trần Thi Anh làm đó thôi.
"Ha ha, lúc nào ăn chẳng được."
Chu Tử Văn bật cười véo nhẹ mũi nàng, cưng chiều nói.
"Tử Văn ca, huynh mau lên đi kẻo chè trôi nước nguội mất." Trần Xảo Y ôm lấy cánh tay hắn, vui vẻ thúc giục.
Con bé này quả là một trái đào vui vẻ trời sinh, tựa như chẳng bao giờ biết buồn phiền là gì, ngày nào cũng tươi vui như vậy.
"Được."
Chu Tử Văn nhanh chóng mặc quần áo tử tế rồi đi ra nhà bếp.
Vừa vào bếp đã thấy những viên chè trôi nước tròn vo đang sôi lục bục trong nồi, bên cạnh bếp lò, Trần Thi Anh đã chuẩn bị xong bát, lúc này đang thêm canh vào.
"Tử Văn, trong nồi có nước nóng đó, huynh ra rửa mặt trước đi!"
Thấy Chu Tử Văn vào, Trần Thi Anh cất lời nói.
"Để muội, để muội, Tử Văn ca, để muội múc nước giúp huynh." Trần Xảo Y hăng hái nói.
"Được."
Chu Tử Văn cười khà khà gật đầu, chờ người con dâu tương lai múc nước cho hắn.
Sau khi rửa mặt xong, chè trôi nước trong nồi đã chín.
Trần Xảo Y đã bưng phần của hắn vào phòng ngủ.
Sự chu đáo này, khiến Chu Tử Văn cảm thấy ấm áp trong lòng.
Trong lúc vô tình, dường như hắn đã quen với cuộc sống bên hai tỷ muội Trần gia rồi.
Tuy rằng bọn họ mới chung sống có vài tháng ngắn ngủi, nhưng hắn lại cảm giác như đã qua mấy năm rồi vậy.
Sau khi ăn xong chè trôi nước ngọt ngào, Chu Tử Văn liền nhàn rỗi.
Nhàn rỗi không có việc gì, hắn quyết định đi ra sông câu cá.
Để dành mỗi năm một ít, đến tết không có cá thì sao được.
Trần gia tỷ muội ở nhà, công việc của hai nàng cũng không ít, hôm nay đang bận làm bánh dày.
Mang theo đồ nghề câu cá, Chu Tử Văn đi ra bờ sông ngay trước cửa nhà.
Đoạn sông trước nhà này không chảy quá xiết, mà giờ cũng đã đóng băng.
Muốn câu cá, trước hết cần phải đục lỗ băng ra.
Chu Tử Văn cũng không nề hà gì, lấy xẻng ra, bắt đầu ra tay đục băng rất nhanh gọn.
Sức lực hắn lớn, chẳng mấy chốc đã khoét được một cái lỗ to bằng cái chum trên mặt sông.
Dùng mồi tự chế thả xuống, Chu Tử Văn bắt đầu thảnh thơi câu cá.
Bởi vì thời gian này cũng ít câu cá nên kỹ năng câu cá của hắn vẫn dừng lại ở cấp ba.
【 câu cá LV3(258/300) 】 Có điều hắn cũng không còn phải dựa vào việc câu cá để giải quyết vấn đề ăn thịt nữa.
Môn thủ công câu cá này, với hắn bây giờ, chỉ là một hình thức nghỉ ngơi giải trí.
Ở ngoài câu một lát, gió lạnh thấu xương thổi đến khiến Chu Tử Văn cũng cảm thấy không được dễ chịu cho lắm.
Hắn cần vận động khí huyết để duy trì nhiệt lượng cơ thể.
Nhưng nhiệt lượng đó cũng tiêu hao năng lượng cơ thể, kết quả là mau đói bụng.
"Xem ra câu cá trên băng không phải là trò chơi dễ dàng gì đâu."
Chu Tử Văn than một câu.
Kiếp trước, hắn thấy mấy video câu cá trên băng kia, người ta chuẩn bị đồ nghề kỹ lưỡng lắm.
Lều trại, lò sưởi, giường chiếu, chăn bông...
Cần ăn uống dùng gì, thứ gì có nên có đều được chuẩn bị đầy đủ.
Đâu như hắn bây giờ, một thân một mình ở trên mặt băng lạnh lẽo, quả thật chả khác gì chịu khổ cả.
Cũng may kỹ năng câu cá của hắn vẫn dùng được, không bao lâu đã thu hút một số cá trong sông đến, thỉnh thoảng cũng có thể câu được một con.
Đặc biệt là con cá chép hơn ba cân kia, càng khiến hắn mừng rỡ.
Ăn cá chép vào ngày tết mang ý nghĩa rất tốt.
Cá chép đọc lái đi là 'lợi', cá trích đọc lái đi là 'cát'.
Ăn cá chép với cá trích tượng trưng cho một năm mới đại cát đại lợi.
Đến cái thời đại này, hắn mới lần đầu tiên đón tết, hắn cũng muốn có một điềm báo tốt lành.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận