Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng

Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng - Chương 73: Đốn củi (length: 7777)

"Chu ca, vận may của ngươi cũng quá tốt rồi!"
"Nếu là ta cũng có vận may tốt như vậy thì tốt."
Chu Triêu Dương tin là thật, thật sự cho rằng vận may tốt là có thể bắt được thỏ rừng.
"Ha ha."
Chu Tử Văn lười cùng hắn so đo, cứ để hắn vui vẻ tự ảo tưởng đi!
"Chu ca, ta đi lên núi đốn củi, chúng ta cùng nhau nhé!"
Chu Triêu Dương mong chờ nhìn Chu Tử Văn, để một mình hắn vào rừng núi, hắn thật sự có chút sợ.
Dạo gần đây hắn nghe được không ít tin tức, nghe nhiều nhất là trên núi nguy hiểm, không được xâm nhập.
Tuy rằng nghe bọn họ nói, bên ngoài không có gì nguy hiểm, nhưng hắn vẫn còn có chút sợ.
Đây không phải là vấn đề gan dạ hay nhát gan, mà là vì sự an toàn của chính mình.
"Được thôi, ngươi chờ ta một chút." Chu Tử Văn nhìn biểu hiện của Chu Triêu Dương, sảng khoái đáp ứng.
Hắn bên này, nói bận thì cũng thong thả, nói thong thả cũng vội vàng, chế tạo môi trường nuôi cấy trình tự làm việc phức tạp, nhưng cũng có thể chậm rãi làm, không cần gấp gáp.
Chờ một lát, Chu Tử Văn liền làm xong việc trong tay, hơi thu dọn một chút, hắn liền cùng Chu Triêu Dương cùng lúc xuất phát.
"Sao nào, nhà mới ở có dễ chịu hơn một chút không?"
Trên đường, Chu Tử Văn mở miệng hỏi.
"Dễ chịu thì dễ chịu, có điều hôm qua uống nhiều, còn chưa kịp cẩn thận cảm nhận."
Nói đến đây, Chu Triêu Dương trông rất khổ sở.
"Cái này trách ai được, không uống được thì đừng uống nữa!" Chu Tử Văn liếc hắn một cái.
"Ta cũng muốn vậy chứ, nhưng hôm qua người mời rượu nhiều quá, không cẩn thận liền uống nhiều." Chu Triêu Dương có chút bất đắc dĩ.
Đám thanh niên trí thức trong viện thì không nói làm gì, thành phần phức tạp, người tứ xứ đổ về, người uống được, người không uống được đều tụ tập lại một chỗ.
Nhưng cộng hết đám thanh niên trí thức lại, cũng không bằng được mấy ông anh em trong đội xây dựng.
Chao ôi, những người này theo cách nói của bọn họ, uống một cân chỉ là khởi động.
Không có hai ba cân trong người, đừng hòng nói chuyện lớn tiếng.
"Ha ha, ngươi yếu quá rồi đấy!" Chu Tử Văn cười ha ha.
Lời này chỉ có hắn mới dám nói, chứ đổi thành người khác, Chu Triêu Dương có khi đã trở mặt.
Mặt Chu Triêu Dương đen lại, buồn bực không nói.
Lời này hắn thật sự không dám phản bác, không phải ai cũng trâu bò như Chu Tử Văn, uống rượu như uống nước, chỉ cần bụng còn chứa được thì cứ uống.
Hôm qua mua ba mươi cân rượu, Chu Tử Văn tối thiểu cũng uống gần mười cân.
Tuy rằng nửa đường đã vài lần chạy vào nhà vệ sinh, nhưng tửu lượng vô địch này đã lộ ra không thể nghi ngờ.
"Chu ca, ngươi đi đốn củi sao?"
Vừa tới chân núi, Chu Triêu Dương hỏi.
"Đúng vậy, nhặt củi thì chán, chúng ta trực tiếp lên núi chặt luôn." Chu Tử Văn gật gật đầu.
Nhặt cành cây, lá rụng thì tiện, nhưng không dùng được lâu, đã cất công tới đây, đằng nào cũng phải chặt một cây mang về.
"Được rồi." Chu Triêu Dương vội vàng gật đầu.
Hắn gọi Chu ca cùng đi, không phải là vì cái này sao!
Nhặt lá cây thì hắn chê ít, đốn cây thì hắn lại không dám vào sâu, bây giờ có Chu Tử Văn đi cùng, hắn liền không sợ.
Danh tiếng Chu Tử Văn luyện võ, trong thôn đã sớm lan xa, mấy đứa nhóc trong thôn nghe nói, còn nháo nhau đòi bái sư.
Tuy dạo này Chu Tử Văn cũng bận rộn, nào có thời gian để ý mấy đứa trẻ con.
Chờ khi nào rảnh rồi thì dạy chúng một chút cũng không có gì quan trọng.
Dưới sự dẫn đầu của Chu Tử Văn, hai người đi vào rừng núi, trên đường gặp được rau dại, quả dại gì, hai người cũng sẽ hái lấy.
Chu Triêu Dương không hiểu nhiều về mấy cái này, nhưng Chu Tử Văn lại hiểu một chút.
Tuy rằng hiểu không nhiều, nhưng tạm thời cũng đủ.
Chủ yếu là có mỗi hai chỗ treo máy đó thôi, Bát Cực Quyền cần treo máy liên tục, gần đây hắn lại đang chuẩn bị trồng nấm, cái vị trí treo máy thứ hai cũng không rảnh.
Muốn nâng cao các kỹ năng khác, chỉ có thể đợi tháng sau mở thêm vị trí treo máy thứ ba.
Trên núi cũng có không ít cây khô, lần trước đến đây, Chu Tử Văn liền phát hiện hai cây, lúc đó chỉ chặt một cây, còn một cây không chặt.
Lần này có thêm Chu Triêu Dương, một cây chắc chắn không đủ, còn phải tìm thêm.
"Triêu Dương, ngươi cứ chặt cây ở đây nhé, ta đi chỗ khác tìm xem." Chu Tử Văn đưa hắn đến trước cây khô mà lần trước phát hiện, mở miệng nói.
"Được rồi, Chu ca."
Đi vào trong núi, Chu Triêu Dương đều nghe theo hắn, bây giờ liền cầm rìu bắt đầu chặt.
Tuy rằng sức của Chu Triêu Dương không lớn lắm, muốn chặt đứt cây này, phỏng chừng cũng phải mất một lúc.
Thấy hắn đang bận, Chu Tử Văn cũng không chần chừ, tiếp tục đi về phía những hướng khác.
Một đường lựa chọn, chiếc gùi đã được hơn nửa, cuối cùng cũng tìm được một cây khô nữa.
"Bắt đầu thôi."
Thấy thời gian không còn sớm, Chu Tử Văn cũng không chậm trễ, cầm rìu lên liền bắt đầu.
Sức lực của hắn không phải Chu Triêu Dương có thể so, một nhát rìu xuống cũng là một lỗ hổng rất sâu.
Chưa đầy vài phút, một cây tùng to bằng bắp đùi liền bị hắn chặt ngã.
Chờ hắn vác cây đến chỗ Chu Triêu Dương, thằng nhóc này vẫn còn đang hùng hục sức với cái cây.
Chu Tử Văn xem xét, thằng nhóc này cũng không lười biếng, mới có chừng đó thời gian, đã chặt hơn phân nửa.
"Ngươi nghỉ một lát đi, để ta."
Chu Tử Văn buông cây trên vai xuống, cầm rìu sải bước tiến tới.
Vài nhát rìu, cây khô liền bị hắn chặt đứt.
"Chu ca, ngươi mạnh thật đấy, cây này cứng thế mà, ta chặt nửa ngày, suýt chút nữa thì không chặt nổi." Chu Triêu Dương nhìn cảnh này, tâm tình có chút phức tạp.
So với Chu ca, hắn chẳng khác nào gà yếu?
"Ta luyện quyền hơn mười năm, ngươi luyện chưa?" Chu Tử Văn liếc hắn một cái, thuận miệng giải thích.
Tuy rằng hắn không phải luyện quyền từ nhỏ, nhưng cấp bậc Bát Cực Quyền, so với những người luyện từ nhỏ còn mạnh hơn.
Đặt thân phận người luyện quyền từ nhỏ lên người mình, hoàn toàn không có vấn đề.
"Vậy cũng đúng."
Chu Triêu Dương đồng tình với lời này, cũng có chút tiếc, sao mình không luyện quyền từ nhỏ.
Nếu như hắn cũng có tố chất thân thể mạnh mẽ như Chu Tử Văn, thì cuộc sống ở nông thôn cũng sẽ không khó khăn như vậy.
"Đi thôi, thời gian không còn sớm, về nhà thôi."
"Đúng rồi, cây này ngươi có vác về được không?"
Chu Tử Văn nhìn cây khô nằm trên mặt đất, lại nhìn thân thể của Chu Triêu Dương, có chút không chắc mà hỏi.
"Được, chắc chắn được mà!"
Chu Triêu Dương vỗ ngực chắc nịch.
Tuy rằng hắn biết mình không bằng Chu Tử Văn, nhưng cũng không tới mức tay trói gà không chặt.
Cũng chỉ là một cái cây mà thôi, coi như vác không được, thì kéo về cũng phải kéo được.
"Vậy chúng ta đi thôi!"
Nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Chu Triêu Dương, Chu Tử Văn có chút nửa tin nửa ngờ.
Tuy nhiên chuyện này còn phải dựa vào chính hắn, không thể nói là hắn không thể giúp đỡ, nhưng cái gì cũng trông chờ hắn giúp, vậy chắc chắn là không được.
Giúp một lần hai lần thì không sao, nếu quá nhiều lần, quan hệ của bọn họ có thể sẽ biến chất.
Trên đường về, sự lo lắng của Chu Tử Văn quả nhiên không thừa.
Mới đi được nửa đường, Chu Triêu Dương đã không chịu nổi.
"Sao rồi? Còn được không?" Chu Tử Văn dừng lại hỏi.
"Chu ca, ngươi cứ đi trước đi, ta nghỉ một lát rồi nói tiếp." Chu Triêu Dương thở dốc phành phạch khoát tay.
"Được, vậy ngươi đi chậm chút." Chu Tử Văn gật đầu, cũng không nói là muốn giúp đỡ.
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận