Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng

Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng - Chương 70: Vì ngươi giặt quần áo (length: 7628)

Bát Cực Quyền tăng lên tới cấp năm, Chu Tử Văn gan dạ hơn hẳn, lên núi cũng dám đi sâu vào hơn.
Càng đi sâu vào rừng, khung cảnh bên trong càng thêm phức tạp.
Tuy nhiên nơi này trước sau vẫn thuộc vùng ngoài, thi thoảng cũng có người dân gan dạ bén mảng tới nên vẫn khá an toàn.
Theo chân Chu Tử Văn đi vào, có thể dễ dàng nhận thấy tài nguyên xung quanh phong phú hơn hẳn so với bên ngoài.
Nấm, mộc nhĩ, thảo dược, quả dại, rau dại các loại liên tục xuất hiện trước mắt Chu Tử Văn.
"Hắc hắc, may mà lần này đã chuẩn bị sẵn."
Chu Tử Văn cười hì hì tháo cái bao tải bên hông xuống, thu thập hết những thứ này.
Nấm và mộc nhĩ thì không nói làm gì, quả dại chủ yếu là quả sợi, quả đâm lê, quả mai rừng loại nhỏ.
Quả sợi là một loại quả màu tím đen, vị chua ngọt thơm ngon, trẻ con rất thích ăn.
Đâm lê là một loại quả có gai nhỏ bao phủ bên ngoài, phần thịt quả bên trong thì lại rất ngọt và thơm, ăn rất ngon.
Mấy thứ này đều là Nhị Trụ Tử trong thôn chỉ cho hắn, còn đưa cho hắn ăn thử mấy quả.
Còn rau dại và thảo dược thì hắn mới nhận biết gần đây thông qua sách của thầy lang.
Một số thảo dược vừa có dược tính, lại vừa có thể dùng để ăn như rau mã đề, rau khúc, rau tề thái, cỏ linh lăng...
Mấy loại rau dại này có công dụng thanh nhiệt giải độc, mát máu cầm máu, có loại lại trị được bệnh viêm khí quản mãn tính, thở gấp ho khan, loét dạ dày, phong thấp đau. Thanh nhiệt giải độc, lợi tiểu tiêu ẩm thấp cũng có.
Đi một hồi, Chu Tử Văn chẳng làm được việc chính sự gì, chỉ thu hoạch được không ít rau dại quả dại.
Mà đây cũng coi như chính sự, củi lửa thì đã có hai chị em Trần gia lo, hắn liền làm những việc khác.
"A, đây là hạt dẻ à, thứ tốt đây, cái này, Y Y các nàng có đồ ăn vặt rồi."
Đi thêm một đoạn nữa, Chu Tử Văn lại có thu hoạch mới.
Tháng chín vào thu, đúng là mùa hạt dẻ, Chu Tử Văn thấy trên cây có rất nhiều hạt dẻ, dưới đất rụng cũng không ít.
Chu Tử Văn không thèm trèo cây, dứt khoát nhặt hết đám hạt dẻ dưới đất.
Chỉ số hạt dẻ này thôi đã đầy nửa bao.
Thế là hắn phải lấy rau dại từ trong bao tải ra, cởi áo lót bên trong ra để đựng rau dại.
"Xem ra đồ nhiều quá, đôi khi cũng là phiền não a!" Nhặt xong chỗ hạt dẻ dưới đất, Chu Tử Văn cảm thán.
Tuy vậy thì cũng là thứ phiền não ngọt ngào.
Nếu ngày nào cũng có thứ phiền não thế này, chắc chắn Chu Tử Văn sẽ vô cùng vui vẻ.
Chu Tử Văn phát hiện, ngọn núi này đúng là một nơi quý giá, chỉ cần có bản lĩnh, chỉ dựa vào ngọn núi này thôi, họ có thể sống rất thoải mái rồi.
Lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước, lời này quả đúng là không sai.
Mà việc thu hoạch được nhiều như vậy cũng là nhờ vào những kiến thức Chu Tử Văn học trong sách.
Nếu không phải nhờ sách mà nhận biết được nhiều loại thảo dược thế, dù vào rừng núi hắn cũng chẳng nhận ra chúng.
Kể cả các loại nấm, loại nấm nào ăn được, loại nào không ăn được, đều là kiến thức và kinh nghiệm cả.
Đối với những kiến thức này, người hiểu rõ nhất là những người dân sống ở đây từ đời này sang đời khác.
Chu Tử Văn hiểu được điều đó, kiến thức của hắn chỉ là lớp da lông bên ngoài mà thôi.
Tay xách hai túi đồ, Chu Tử Văn cũng chẳng còn bụng dạ nào đi chặt cây tiếp, đành trở về bên ngoài, thả đồ xuống rồi quay lại.
Khi nãy hái rau dại, hắn đã chọn được một cái cây mục tiêu, chỉ cần đến chặt nữa thôi.
"Tử Văn ca, anh mang cái gì về đấy?" Thấy Chu Tử Văn lỉnh kỉnh bao lớn bao nhỏ, Trần Xảo Y không giấu nổi vẻ tò mò trong mắt.
"Toàn là đồ tốt, nhiều loại lắm, lát nữa em từ từ xem nha!" Chu Tử Văn cười ha hả nói.
"Gì vậy ta xem thử." Trần Xảo Y háo hức đón lấy mấy cái bao và túi vải, mở ra xem.
"Oa, nhiều quả vậy, còn có hạt dẻ nữa."
"Tỷ, tỷ xem còn có nhiều rau dại nè."
"Tử Văn ca, cỏ này là cỏ gì thế? Sao hình thù kỳ quái vậy?"
Ngoài bãi đất, tiếng nói líu ríu của Trần Xảo Y không ngừng vang lên.
Chu Tử Văn không thấy ồn ào chút nào, ngược lại thấy giọng cô như chim sơn ca, dễ nghe vô cùng.
"Tỷ, Y Y, hai người về trước đi, hồi nãy em tìm thấy một cái cây khô rồi, em đi chặt nó về."
Thấy hai chị em vẫn đang loay hoay với những đồ hắn hái về, Chu Tử Văn mặc lại áo lót rồi lên tiếng.
"Chúng ta đợi anh cùng về." Trần Thi Anh nói.
"Được, em sẽ quay lại nhanh thôi." Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Trần Thi Anh, Chu Tử Văn mỉm cười, cầm rìu lên núi một lần nữa.
Thực ra trên núi cũng không có nguy hiểm gì, chỉ là Trần Thi Anh chưa rõ tình hình nên có chút lo lắng thôi.
Chu Tử Văn không thấy khó chịu với sự quan tâm này, ngược lại cảm thấy người chị dâu này rất ấm áp.
Vì có người chờ đợi, Chu Tử Văn cũng không hề chậm trễ, lên núi rồi đến ngay chỗ cái cây mục tiêu, chặt xong thì vội vàng xuống núi.
"Đi thôi, chúng ta về nhà." Chu Tử Văn vác cây khô trên vai, bước nhanh đến bên hai chị em.
"Đi." Trần Xảo Y hớn hở reo lên một tiếng, đi trước dẫn đầu.
Về đến nhà, ba người mỗi người bắt đầu bận rộn một việc.
Chu Tử Văn thì lo chẻ củi, hai chị em thì tất bật rửa sạch rau dại, quả dại Chu Tử Văn vừa hái về.
Khi Chu Tử Văn chẻ củi xong thì hai chị em cũng sắp xếp công việc xong xuôi, lúc này họ đang chuẩn bị làm bánh hạt dẻ, xào hạt dẻ.
Lần này hắn mang về khá nhiều hạt dẻ, chỉ xào thì ăn không xuể, cũng may Trần Thi Anh thông minh lanh lợi, nghĩ ra làm bánh hạt dẻ để ăn.
Nhìn họ bận rộn công việc, không khí sinh hoạt thật bình dị, lúc này Chu Tử Văn thấy vô cùng tận hưởng.
Hai chị em vẫn đang bận rộn, Chu Tử Văn cũng không thể chậm trễ được.
Hắn đem con thỏ rừng săn được hôm nay ra, mang ra ngoài sân để lột da.
Việc lột da con vật này rất tanh máu, hắn sợ hai cô gái nhìn thấy sẽ khiếp sợ, nên tranh thủ lột da ngay ở sân nhà mình, để các nàng khỏi nhìn.
"Oa, Tử Văn ca, anh đang lột da con thỏ đấy à!"
Trong lúc Chu Tử Văn đang bận rộn, giọng nói có phần sợ hãi của Trần Xảo Y từ ngoài cửa vang lên.
"Sao em lại ra đây? Không phụ tỷ giúp việc sao?" Chu Tử Văn nhanh chóng lấy thân mình che chắn khung cảnh giải phẫu tanh máu, rồi đánh trống lảng.
"Em sang xem anh có muốn thay đồ tắm giặt không, vừa rồi áo sơ mi của anh không phải bị bẩn sao, em sang lấy đem đi giặt." Trần Xảo Y nhớ ra chuyện chính.
"Chuyện này, hình như không tiện lắm đâu!" Nghe thấy vậy, trong lòng Chu Tử Văn thấy vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn có vẻ không muốn.
Có con gái giúp mình giặt quần áo, tất nhiên là hắn cao hứng, nhưng hắn và Y Y danh chính ngôn thuận vẫn chỉ là người đang tìm hiểu nhau, chưa tới mức phải giặt quần áo cho nhau, nhỡ người trong thôn thấy được lại dị nghị cho.
"Có gì đâu mà không tiện chứ, em là người đang tìm hiểu của anh, giúp anh giặt đồ có sao, em xem ai dám nói lung tung." Trần Xảo Y nhếch răng nanh lên, làm vẻ dữ dằn.
"Em thật không sợ người ta dị nghị à?" Chu Tử Văn có chút bất ngờ nhìn cô gái trước mặt.
Hắn nhớ khi người trong thôn trêu chọc chuyện của hai người, cô nhóc này lúc nào cũng đỏ mặt.
"Hừ hừ, em sợ gì chứ? Giờ này lại còn chưa hết giờ làm, mà cho dù có thấy em cũng không sợ." Trần Xảo Y nắm chặt tay, làm bộ cổ vũ mình.
"Vậy được thôi, vậy làm phiền em nhé." Chu Tử Văn cảm thấy buồn cười, nhưng cũng bằng lòng để Y Y giặt quần áo cho mình.
"Hì hì, không có phiền gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận