Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng

Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng - Chương 05: Ở nhờ Ngô gia (length: 8045)

"Ở nhờ à, chuyện này dễ thôi, nhà ta vừa vặn còn dư phòng, ngươi cứ đến nhà ta ở vài hôm đi!" Ngô Đại Cương nói.
"Cảm ơn Ngô thư ký." Chu Tử Văn vui vẻ nói lời cảm tạ.
Lần này cuối cùng cũng không cần phải chen chúc trong khu tập thể thanh niên trí thức nữa.
"Ngươi đừng vội mừng, tiền thì ta có thể không lấy của ngươi, nhưng lương thực ngươi phải tự chuẩn bị đấy." Ngô Đại Cương nói.
"Có chỗ ở đã giúp ta lắm rồi, lương thực ta sẽ tự chuẩn bị." Chu Tử Văn vội vàng gật đầu.
Tuy Ngô Đại Cương không lấy tiền của hắn, nhưng Chu Tử Văn không định ở không, dù sao người ta đã cho mình mượn chỗ ở, coi như giải quyết được một mối lo rồi.
Về phần đến lúc đó phải báo đáp thế nào, hắn cần phải suy nghĩ kỹ một chút.
Nhưng việc này cứ để sau hãy nói, dù sao việc xây nhà cũng còn phải mất vài ngày nữa mà!
"Ngô thư ký, bọn ta có thể đến nhà ông ở nhờ không ạ?"
Thấy Chu Tử Văn ở nhờ thành công, Trần Thi Anh và Trần Xảo Y vội vàng lại gần.
So với Chu Tử Văn, các nàng mới là người cần ở nhờ hơn, dù sao vừa mới gây gổ với đám thanh niên trí thức cũ xong, các nàng cũng không muốn quay về đó ở.
Nếu chỉ có hai nàng, có lẽ các nàng đã không dám mở lời xin ở nhờ rồi, dù sao các nàng cũng nghe qua một số lời đồn không hay.
Nhưng khi có Chu Tử Văn đi cùng, các nàng mới có can đảm này.
Không phải là coi Chu Tử Văn như chỗ dựa, mà là một loại tâm lý đám đông.
Huống chi, nơi các nàng ở nhờ là nhà Ngô thư ký, điều này an toàn hơn.
"Được thôi, nhà ta vừa hay còn dư hai phòng, cho các ngươi mượn ở cũng được." Ngô Đại Cương cười ha hả gật đầu.
Nhưng với những ánh mắt mong chờ của các thanh niên trí thức khác, hắn lại tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Nhà hắn chỉ còn dư có hai phòng, một phòng cho Chu Tử Văn, một phòng cho hai chị em nhà họ Trần, nhiều nữa thì không có.
"Cảm ơn Ngô thư ký." Hai chị em nhà họ Trần vội vàng nói lời cảm tạ.
"Không có gì, sau này chúng ta đều là người cùng thôn, giúp đỡ lẫn nhau là phải." Ngô Đại Cương khoát tay.
Giải quyết xong vấn đề chỗ ở, mọi chuyện còn lại liền đơn giản.
Nhà Ngô Đại Cương có xe ba gác, Chu Tử Văn cùng hai chị em nhà họ Trần về khu tập thể thanh niên trí thức một chuyến, mang theo hành lý của bọn họ đến chi bộ, lấy số lương thực được ứng trước rồi cùng nhau chuyển đến nhà Ngô Đại Cương.
Nhà Ngô Đại Cương là nhà dân điển hình ở vùng nông thôn Đông Bắc.
Nhà không lớn, tổng cộng có năm gian phòng, ba gian phòng ngủ, một phòng khách và một cái kho củi, bên cạnh kho củi là nhà vệ sinh, điều kiện gia đình xem như khá tốt.
Ngô Đại Cương có hai người con trai, mấy năm trước đã đi nhập ngũ, trong nhà chỉ còn hai vợ chồng già, cho nên mới còn trống hai phòng.
Vợ Ngô Đại Cương họ Trần, mọi người đều gọi bà là Trần Đại Nương.
Bà rất hoan nghênh Chu Tử Văn và hai chị em Trần Thi Anh đến, dù sao người già thích có người náo nhiệt, từ khi hai con trai trong nhà đi nhập ngũ, trong nhà đã lâu không có được không khí vui vẻ như vậy.
"Các cháu chắc là chưa ăn cơm gì nhỉ, vừa vặn trong nhà đang nấu ít cơm rau dưa, mọi người cùng nhau ăn đi!" Trần Đại Nương hiền hòa nhìn ba người Chu Tử Văn, trong lòng càng nhìn càng thích.
Chu Tử Văn ngày thường đã anh tuấn, khuôn mặt không bị trói buộc, lúc nào cũng nở nụ cười như có như không, giống như có ma lực, khiến người ta thả lỏng, sinh lòng vui vẻ.
Hai chị em Trần Thi Anh và Trần Xảo Y thì càng không cần nói, hai khuôn mặt xinh đẹp giống nhau như đúc, căn bản không phân biệt được ai là ai, khuôn mặt tinh xảo trắng hồng, khiến người ta không khỏi muốn cắn một miếng.
Thực tế thì lúc nãy Chu Tử Văn đến mượn xe ba gác, Trần Đại Nương đã biết bọn họ muốn đến, vì thế bà còn đặc biệt làm thêm hai món ăn.
"Cảm ơn đại nương, con vừa hay có mang một bình rượu ngon, lát nữa sẽ cùng Ngô thúc uống vài ly." Chu Tử Văn không khách khí, nhưng cũng không định ăn không.
Lần này xuống nông thôn, nhà đã chuẩn bị cho hắn không ít đồ, từ ăn, uống, dùng đều có đủ, nếu không phải là thực tế không thể mang hết, mẹ Chu hận không thể đem toàn bộ gia sản của nhà cho hắn hết.
"Ấy, đứa nhỏ này khách sáo làm gì, muốn uống rượu, nhà ta chẳng lẽ… Không...Không có."
Ngô Đại Cương ban đầu còn mặt mày cau có định giận dỗi, nhưng nhìn thấy Chu Tử Văn từ trong hành lý lấy ra chai Mao Đài thì giọng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không nói được gì nữa.
Trên mặt cũng lộ ra vẻ thèm thuồng, yết hầu không tự chủ nhấp nhô.
Ngô Đại Cương cả đời này không có ham thích gì khác, chỉ có một là thuốc lá, hai là rượu.
Cho nên người ta mới nói thuốc không rời tay, rượu không rời miệng, sống đến chín mươi chín.
Đến cái tuổi này của ông, hễ rảnh là thích làm đôi ba chén.
Nếu mà gặp được rượu ngon thì càng không kìm được.
Chai Mao Đài này của Chu Tử Văn là rượu quý mà bố Chu đã cất giữ nhiều năm, mấy năm gần đây thỉnh thoảng có thể nghe thấy bố Chu khoe khoang, nhưng lại không nỡ uống.
Kết quả lần này Chu Tử Văn xuống nông thôn, mẹ Chu liền cho hắn mang theo, bảo hắn gặp được lãnh đạo nào thì có thể dùng để đi lại chút quan hệ.
Không phải sao, bây giờ thì đến lúc đi quan hệ rồi.
"Ha ha, Ngô thúc, con không có khách sáo, chú cũng đừng khách sáo, chúng con đều là lần đầu xuống nông thôn, cái gì cũng không hiểu, còn phải nhờ chú chỉ bảo nhiều." Chu Tử Văn xách bình rượu lên, cười ha hả nói.
"Ha ha, chuyện này thì chú mày là hỏi đúng người rồi đấy, ta nói cho ngươi biết, ở trong cái thôn này á, thì không có chuyện gì mà lão Ngô ta đây không biết..."
Nói đến đây, Ngô Đại Cương trở nên hào hứng, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lể.
Chu Tử Văn rất nhanh tay lẹ mắt mở nắp chai rượu, rót đầy chén cho ông.
"Chà chà!"
"Rượu ngon có khác, uống đã miệng quá."
"Đúng rồi, các cháu muốn xây nhà, có ý tưởng gì chưa?"
Rượu không uống không công, không phải sao, mới được một lúc mà Ngô Đại Cương đã quan tâm tới vấn đề thực tế của bọn họ.
Nghe vậy, hai chị em Trần Thi Anh cũng dồn ánh mắt về phía Chu Tử Văn, các nàng cũng muốn xây nhà, vừa hay có thể so sánh với nhà của Chu Tử Văn.
"Cái này thì con cũng có nghĩ đến, nhưng mà có hơi khác so với kế hoạch ban đầu một chút, Ngô thúc xem thử xem thế nào."
"Con dự định xây nhà hai gian một phòng khách, một gian làm phòng ngủ, gian còn lại thì làm nhà bếp."
"Bếp lò và sưởi giường (Kang) sẽ được thiết kế liên thông, như vậy mùa đông không cần phải nhóm lửa sưởi giường riêng nữa."
Sưởi giường (Kang) ở vùng Đông Bắc có hai loại, một loại là ở khu tập thể thanh niên trí thức kia, sưởi giường sẽ đốt riêng, dưới mặt gạch có đường hầm để đốt.
Một loại nữa là loại mà Chu Tử Văn vừa nói, lợi dụng bếp nấu cơm và sưởi giường thông với nhau, làm như vậy thì khi nấu cơm cũng có thể làm nóng sưởi giường trong phòng, vừa tiện lại tiết kiệm.
"Diện tích thì không cần quá lớn, dù sao con ở một mình, vậy là đủ rồi."
Chu Tử Văn nói sơ ý tưởng của mình.
Lúc đầu, hắn chỉ định xây hai gian phòng, một gian dùng để ngủ, một gian còn lại vừa là phòng khách vừa là nhà bếp.
Nhưng nghĩ lại thì thấy không ổn lắm, nhà bếp mà lại ở chung với phòng khách thì có vẻ không hay cho lắm.
Thà là tốn thêm chút tiền, ngăn cách hai chỗ này ra thì hơn, dù sao hắn cũng không yêu cầu cao về diện tích, cũng chỉ là thêm một bức tường mà thôi.
"Ý tưởng này không tồi, chuyện mua gạch cho sưởi giường (Kang) và bếp lò thì chú có thể giúp các cháu mua từ đội sản xuất, nhưng mua nhiều quá thì không được." Ngô Đại Cương châm thuốc lá, nheo mắt hút vài hơi.
"Cho nên tốt nhất là nên xây nhà bằng đất nện, cái này không khó làm đâu, người trong thôn ta đa số đều biết cách làm gạch mộc."
"Cái chính là xem các cháu có chịu bỏ tiền ra không, dù sao số gạch mộc kia bọn họ để dành tự xây nhà đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận