Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng

Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng - Chương 299: Thông khí (length: 7495)

"Không có khoa trương như vậy đâu, ta đoán bọn họ không nhất định sẽ tìm đến tận nơi đâu, chỉ là đến nhắc nhở một chút thôi, tránh cho người đến mà các ngươi còn không biết chuyện gì xảy ra." Chu Tử Văn cười ha hả nói.
Hắn là người của đội sản xuất, có chuyện gì chắc chắn sẽ đến sớm để chú Ngô bọn họ biết.
Tuy nhiên hắn thấy, những người này tìm đến tận nơi tỷ lệ rất thấp.
Dù sao chỉ là mấy người trẻ tuổi đánh nhau, cũng không phải chuyện gì lớn.
Chỉ sợ loại người không biết lý lẽ, cảm thấy con mình bị người khác ức hiếp, nhất định phải báo thù, vậy thì có chút phiền phức.
Tuy nhiên, với địa vị của hắn trong thôn, chỉ cần không phạm sai lầm gì lớn, trong thôn đều sẽ bảo đảm cho hắn.
Đây cũng là lý do hắn đến để nói rõ với chú Ngô một chút.
"Không có việc gì, đây không phải lỗi của ngươi, bọn họ không tìm đến thì thôi, nếu tìm đến thì ta từ từ tìm bọn hắn tính sổ." Ngô Đại Cương khoát tay.
"Tiểu Chu, ngươi với tiểu Trần không sao chứ?" Trần Đại Nương bên cạnh lo lắng hỏi.
"Đều không sao, ngược lại mấy người bị đánh kia có lẽ cần nằm mấy ngày." Chu Tử Văn khoát tay.
Với thực lực bây giờ của hắn, đừng nói chỉ là mấy tên côn đồ, mà cho dù là những cao thủ thật sự, cũng chưa chắc đã đánh thắng được hắn.
Tục ngữ nói, quyền sợ trẻ, cho dù có người quyền pháp đạt đến trình độ này của hắn, thì cũng đoán chừng chỉ là mấy ông lão nửa chân đã bước vào quan tài thôi.
Mà hắn, vừa vặn lại đang tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng.
Trong cùng cảnh giới, hắn không sợ bất cứ ai.
"Lần sau khi đi huyện thành thì nói với ta một tiếng, ta sẽ cho Lưu Tứ đi cùng với ngươi."
Biết rõ bản lĩnh của Chu Tử Văn, Ngô Đại Cương cũng không lo lắng.
Tuy nhiên, trong lòng không khỏi bất ngờ, hắn vẫn là lên tiếng dặn dò.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chuyện lần này cũng cho hắn nhớ ra, sự an toàn của Chu Tử Văn rất quan trọng, nếu về sau gặp người có súng, dù quyền pháp của Chu Tử Văn mạnh hơn thì cũng không so được với súng.
Vì sự an toàn của hắn, ông quyết định cho người phái một bảo tiêu cho hắn. "Được ạ, vừa vặn anh Lưu Tứ hứa dạy ta bắn súng, hai hôm nữa ta sẽ đi học." Chu Tử Văn đối với sự an toàn của bản thân cũng rất coi trọng.
Thực lực của hắn rất mạnh, Bát Cực Quyền cấp tám cũng rất lợi hại, nhưng lợi hại hơn nữa thì cũng chưa đạt đến trình độ tránh được đạn.
Đối với cái mạng nhỏ của mình, hắn vẫn rất coi trọng.
Để sau này không bị hại ngầm, hắn quyết định học thêm một tay bắn súng, dùng sở trường của người khác để chế ngự.
"Học súng là chuyện tốt, đợi khi nào ngươi học được rồi, sau này dùng súng cũng tiện hơn." Ngô Đại Cương gật đầu tán thành.
Trong lòng ông, Chu Tử Văn đã thành nhân tài kỹ thuật cao.
Chưa cần nói đến những chuyện khác, chỉ nói riêng việc trồng nấm thôi đã có thể khiến cả làng kiếm được bộn tiền.
Nếu như sau này hắn còn làm ra thứ gì khác nữa thì cả bọn mới thật sự giàu to.
Người giỏi như thế, không bảo vệ cẩn thận không được.
"Vâng ạ."
Nghe thấy Ngô Đại Cương nói vậy, Chu Tử Văn trong lòng vui mừng.
Có câu này của ông, sau này hắn có thể danh chính ngôn thuận được chạm vào súng.
Mặc dù sau khi dùng xong phải trả lại, nhưng cũng đủ khiến hắn kinh hỉ rồi.
Ở nhà Ngô Đại Cương một lúc, thấy thời gian không còn sớm, Chu Tử Văn liền đứng dậy cáo từ.
Hắn lần này tới, chủ yếu là nhắc nhở cho Ngô Đại Cương biết, giờ nên nói đều đã nói rồi, nếu mà ở lại nữa, lát nữa lại phải ăn cơm mất.
"Tiểu Chu, cháu chờ một chút."
Đang lúc Chu Tử Văn chuẩn bị rời đi thì mợ Ngô gọi hắn lại.
Chỉ thấy bà ấy lục lọi một hồi ở trong hộp giày phía sau lưng, rất nhanh lấy ra ba đôi giày vải có lót bông.
"Đây là mợ làm giày cho cháu với tiểu Trần đó, cháu thử trước xem có vừa chân không, về đưa cho Đại Trần với Tiểu Trần thử luôn, nếu không vừa chân thì cháu cầm về mợ sửa lại một chút."
"Cái này..." Chu Tử Văn sững sờ.
Hắn không ngờ lần trước ở nhà Trần Đại Nương nói đùa, vậy mà bà lại coi là thật, còn đặc biệt làm giày cho bọn họ.
"Đừng cái này cái kia, đây là tấm lòng của Trần Đại Nương, cháu cứ nhận lấy đi." Ngô Đại Cương lên tiếng.
"Được ạ, cháu cảm ơn mợ." Chu Tử Văn cũng không khách khí quá nhiều, nhận lấy giày vải xỏ thử ngay tại chỗ.
Trần Đại Nương mắt nhìn rất chuẩn, làm giày đúng cỡ chân, Chu Tử Văn xỏ vào chân thấy vô cùng dễ chịu.
Đế giày dày, bên trong giày vải còn có thêm một lớp bông, đi vào ấm áp vô cùng.
"Vừa chân, quá vừa chân, đi lại cũng thoải mái nữa."
Chu Tử Văn vui vẻ đi tới đi lui với đôi giày mới.
"Thích là tốt rồi, hai hôm nữa mợ làm thêm cho cháu một đôi."
Nhìn Chu Tử Văn, Trần Đại Nương liền nhớ tới người con trai đang bôn ba nơi xa của mình.
Yêu ai yêu cả đường đi lối về, Trần Đại Nương dồn một phần tình cảm của mình dành cho con trai lên người Chu Tử Văn.
"Vậy không tốt lắm ạ." Tuy rằng nói không tốt lắm, nhưng Chu Tử Văn lại chẳng có vẻ gì là ngại cả.
Trải qua khoảng thời gian sống chung, hắn cũng thực tâm coi Ngô Đại Cương và Trần Đại Nương như trưởng bối của mình.
Với tuổi tác trong lòng của hắn, mặc dù số tuổi tương đối lớn, nhưng so với Ngô Đại Cương và Trần Đại Nương thì hai đời cộng lại cũng không bằng bọn họ.
"Đều là người một nhà cả, có gì mà không tốt." Trần Đại Nương liếc hắn một cái, cũng không hề giận.
Mặt dày mày dạn một chút, Chu Tử Văn xách theo vài đôi giày vải mới tinh rời khỏi nhà chú Ngô.
Bên này, Chu Tử Văn vừa đi, Ngô Đại Cương cũng đi theo ra ngoài.
Xảy ra chuyện như vậy, ông định đến chỗ Chu Vệ Quốc để tìm hiểu thêm, tiện thể hỏi thăm xem mấy người mà Chu Tử Văn đánh là ai, tránh đến lúc đó thật sự có người tìm tới nơi mà bọn họ còn không nắm được thông tin gì.
Bất quá, ông cũng chỉ là phòng hờ, thôn Đại Bá Tử của bọn họ, không sợ bất cứ ai, dù là lãnh đạo huyện ông cũng dám đi hỏi cho ra lẽ.
Dù sao thì chuyện này vốn dĩ không phải là lỗi của Chu Tử Văn.
Tục ngữ có câu, bênh người thân không cần lý lẽ, cho dù Chu Tử Văn có sai, ông cũng sẽ giải quyết chuyện này.
...
Bên này, Chu Tử Văn vừa về đến nhà thì Chu Triêu Dương đã vội vã chạy tới.
"Anh Chu, nghe nói anh đánh nhau?"
Nhìn nét mặt hớn hở của Chu Triêu Dương, có thể thấy gia hỏa này là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
"Ừm, dạy dỗ mấy tên côn đồ thôi." Chu Tử Văn gật đầu.
"Ôi chao, biết vậy hôm đó em cũng đi theo, chuyện náo nhiệt như thế, thiếu em thì còn gì thú vị nữa." Chu Triêu Dương có chút tiếc nuối vỗ vỗ đùi.
"Chỉ mỗi cái thân thể này của cậu?" Chu Tử Văn liếc hắn một cái.
"Thân thể em sao? Anh Chu đừng coi thường người khác nhé, hồi trước ở Tứ Cửu Thành, em cũng nổi tiếng là người đánh giỏi đấy." Nghe xong những lời này, Chu Triêu Dương không phục.
"Đồ trẻ con tập tành." Chu Tử Văn lắc đầu.
Với hắn mà nói, loại người như Chu Triêu Dương cũng chỉ là đánh nhau nhỏ lẻ, căn bản chẳng có hứng thú gì.
"Cũng không phải ai cũng lợi hại như anh Chu." Chu Triêu Dương nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trong mắt hắn, Chu Tử Văn đã là một sự tồn tại phi thường rồi, đến cả heo rừng cũng đánh chết được, thì những chuyện đánh nhau nhỏ nhặt của bọn họ đương nhiên chẳng vào mắt của Chu Tử Văn.
"Không nói đùa nữa, hôm nay cậu để ý đến mấy người kia giúp ta, xem có nghe ngóng được lai lịch của bọn họ không." Nói đùa vài câu, Chu Tử Văn cũng bắt đầu vào việc chính.
Phòng bệnh hơn chữa bệnh, mặc kệ sau này thế nào, nếu có thể thăm dò được lai lịch của bọn họ thì cũng có thể nắm chắc phần nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận