Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng

Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng - Chương 365: Tuyết lớn (length: 7732)

"Anh Chu, nói thật, anh không đi làm đầu bếp thì đáng tiếc quá, cái tay nghề này của anh, dù ở Bắc Kinh, cũng thuộc hàng có một không hai đấy."
Trên bàn cơm, Chu Triêu Dương vừa ăn miếng gà lớn vừa tiếc rẻ nói: "Tiếc là chúng ta không thể quay về nữa rồi."
"Ha ha, quay về chỉ là chuyện sớm muộn, coi như không về được cũng chẳng sao, tôi thấy ở thôn quê thích hơn." Chu Tử Văn mỉm cười đáp.
Với hắn mà nói, thành thị hay nông thôn không khác biệt là mấy, thậm chí ở nông thôn còn thoải mái hơn.
"Hì hì, anh Tử Văn ở đâu, em ở đó." Trần Xảo Y cười hì hì nói theo.
"Thật là ghen tị với hai người, hai ta hai cánh cùng bay, tình cảm thắm thiết." Thẩm Chiêu Đệ nhìn bọn họ đầy ngưỡng mộ.
"Chiêu Đệ, nếu cậu muốn thì cũng có thể tìm đối tượng mà!" Trần Xảo Y nhìn cô, sau đó lại hướng phía Chu Triêu Dương ra hiệu.
"Nói vớ vẩn gì thế? Tôi với cái tên đó bát tự không hợp, cả đời cũng không thể nào." Thẩm Chiêu Đệ lắc đầu lia lịa, làm bộ như không thèm ngó tới Chu Triêu Dương.
"Đúng là không có khả năng, ta thích con gái dịu dàng hiền thục." Chu Triêu Dương cũng phụ họa theo.
Đôi oan gia này, trong chuyện này hiếm khi có cùng chung chiến tuyến.
"Ấy, hai người cứ mạnh miệng đi!" Trần Xảo Y tỏ vẻ không tin.
Sống chung lâu như vậy, ngày nào cũng ăn cơm chung, cô không tin là cả hai không có chút tình cảm nào.
"Ừm, anh Chu, món gà luộc của anh ngon tuyệt cú mèo." Thấy tình hình có vẻ không ổn, Chu Triêu Dương vội vàng chuyển chủ đề.
"Ha ha!" Chu Tử Văn buồn cười nhìn hai người họ.
Hai người này, đúng là rất mạnh miệng.
Tuy vậy, chuyện này bọn họ cũng không tiện nhiều lời, hai người có đến được với nhau không còn tùy thuộc vào chính bản thân họ nữa.
Kỳ thật Chu Tử Văn và chị em nhà họ Trần đều rất mong họ thành đôi, nhưng có vẻ như cả hai đều có những khúc mắc riêng, cứ thế giằng co, không ai biết trong lòng họ nghĩ gì.
Thấy bọn họ đều né tránh chuyện này, Chu Tử Văn và chị em nhà họ Trần liền chuyển sang chuyện khác.
Thấy thế, Thẩm Chiêu Đệ và Chu Triêu Dương cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cười cười nói nói, sau khi ăn xong cơm, ai về nhà nấy.
Chu Tử Văn cầm xẻng xúc tuyết sơ qua trong sân.
Nhìn thời tiết bên ngoài là biết, trận tuyết này nhất thời không tạnh được, nếu trễ chút xúc, tuyết đóng dày lên, đến lúc đó dọn sẽ rất khó.
Đợi hắn xúc xong tuyết quay lại phòng, chị em nhà họ Trần đã thu dọn xong bát đũa, đang chuẩn bị múc nước rửa chân.
"Anh Tử Văn, mau ra đây cùng ngâm chân thôi!" Trần Xảo Y lên tiếng gọi.
"Ừ!"
Chu Tử Văn đổi dép lê, đi đến ngồi bên cạnh chị em họ Trần.
"Nước nóng quá, đây là nước sôi à?" Chu Tử Văn nhìn nước không ngừng bốc khói, thò chân xuống thử một chút.
Vừa chạm vào nước, hắn đã bị bỏng rát.
"Đúng đấy, đây là dì Lý dạy chúng em cách ngâm chân, dì ấy nói ngâm nước nóng rất tốt cho sức khỏe, chúng em đang thử xem hiệu quả thế nào." Trần Thi Anh giải thích.
"Ngâm chân nước nóng đúng là tốt cho cơ thể, lần sau nấu nước thả thêm chút thảo dược vào, giúp thư giãn gân cốt, điều hòa khí huyết." Chu Tử Văn gật gù.
Thật ra hắn không có thói quen ngâm chân nước nóng, nhưng nếu được cùng hai cô em ngâm chân, hình thành thói quen này cũng tốt.
Nhìn ngón chân trắng nõn như ngọc trai của hai cô, hắn bỗng nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Đêm nay, một đêm này, Chu Tử Văn trải qua vô cùng thoải mái dễ chịu.
Sáng hôm sau thức dậy, cả người thần thái rạng rỡ, tươi tỉnh.
Sau khi tỉnh giấc, Chu Tử Văn theo thói quen mở bảng treo máy.
【Bát Cực Quyền LV8(782/800)】【Y thuật LV1(622/1000)】【Huấn chó LV5(11/500)】【Nghề mộc LV4(112/400)】【Chế cung tiễn LV3(98/300)】 Trên bảng, kỹ năng huấn chó đã thuận lợi đạt đến cấp năm.
Huấn chó cấp năm, khiến hắn dễ dàng nắm bắt được suy nghĩ của lũ chó nhà mình hơn.
Tiếng kêu và hành động của chúng, mỗi thứ đều thể hiện ý nghĩa riêng, hắn đều có thể đoán ra một cách đại khái.
Trong đầu hắn cũng có thêm vài công thức bí dược để nuôi chó.
Những dược phương đặc biệt này, không chỉ giúp nâng cao thể chất của chó, để chúng trưởng thành nhanh hơn mà còn có thể nâng cao trí lực, giúp chúng thông minh hơn.
Nguyên liệu cần có trong các dược phương cũng rất phổ biến, trong nhà hắn đều có thừa không ít.
Kỹ năng huấn chó cấp năm, giúp hắn nắm bắt được một vài tinh túy trong huấn luyện chó.
Mấy công thức bí dược này, nếu để cho những người hiểu biết về kỹ thuật nuôi chó biết được, chắc chắn sẽ được coi như bảo vật gia truyền, loại bí quyết chỉ truyền nam không truyền nữ.
"Bát Cực Quyền cũng sắp lên cấp, không biết Bát Cực Quyền cấp chín lợi hại đến mức nào nữa."
Nhìn bảng treo máy, trong mắt Chu Tử Văn lóe lên vẻ mong chờ.
Khi Bát Cực Quyền đạt tới cấp tám, toàn lực xuất thủ, lực đạo có thể đạt tới ba nghìn cân.
Sau đó theo độ thuần thục tăng lên, bây giờ đã đạt đến mức gần bốn nghìn cân.
Mỗi khi kỹ năng lên cấp đều có một sự tăng trưởng tương đối lớn.
Với lực đạo hiện tại của hắn, tương đương với một chiếc xe tải đang chạy với tốc độ cao nhất.
Nếu đánh nhau, hoàn toàn có thể đấm chết người.
Nếu đặt ở thời cổ đại, hắn chính là mãnh tướng có thể lấy một địch trăm.
Tắt bảng treo máy, Chu Tử Văn mới xuống giường, nhìn thấy Trần Thi Anh cũng đã tỉnh giấc, hắn tiến đến hôn cô một cái.
"Sao em lại dậy sớm thế?"
"Em quen dậy sớm rồi, không ngủ được nữa." Trần Thi Anh thâm tình nhìn gương mặt đẹp trai của người trong lòng, trong mắt tràn đầy luyến tiếc.
"Vậy chúng ta cùng nhau dậy đi!" Chu Tử Văn biết, cô em này ngủ rất không sâu giấc, có chút động tĩnh nhỏ thôi là sẽ tỉnh.
Rõ ràng vừa nãy hắn đã cố ý nhẹ nhàng hết sức, nhưng cuối cùng vẫn làm cô thức giấc.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi giường.
Chỉ có Trần Xảo Y vẫn ngủ say sưa trên giường, không biết trong mơ mơ thấy cái gì mà vẫn còn tặc lưỡi.
"Ha ha!"
Nhìn bộ dạng của cô nàng, Chu Tử Văn có chút buồn cười, tiện tay kéo chăn cho cô.
Ra khỏi phòng ngủ, Chu Tử Văn mở cửa phòng.
Bên ngoài trời vẫn tiếp tục đổ tuyết, hơn nữa nhìn bông tuyết còn có vẻ như rơi dày hơn hôm qua.
Ngẩng đầu nhìn lên, bên ngoài toàn là sương mù mờ ảo, vì tuyết rơi dày, căn bản không thể nhìn thấy xa.
"Xem ra, trận tuyết này nhất thời chưa thể ngừng được rồi."
Chu Tử Văn ngắm cảnh tuyết một lát, quay người lấy xẻng bắt đầu xúc tuyết.
Bây giờ tuyết trong sân đã đọng một lớp rất dày, nếu không dọn bớt thì đến cửa cũng không ra được.
"Hôm nay chắc phòng y tế bên kia không có việc gì."
Trong khi xúc tuyết, trong lòng Chu Tử Văn thoáng qua một ý niệm.
Tuyết lớn như vậy, chỉ cần không phải trường hợp cần thiết, mọi người chắc chắn sẽ trốn trong nhà, cuộn tròn trên giường không ra khỏi cửa.
Sau khi xúc hết tuyết trong sân ra chỗ trống, Chu Tử Văn cũng vội vàng quay về phòng, bây giờ trên người hắn cũng dính không ít tuyết, tuy hắn không sợ lạnh nhưng tuyết rơi lên người cũng khiến y phục hơi ẩm ướt.
Hắn cởi áo khoác ra, vắt lên giá nướng bên cạnh bếp lò, sau đó về phòng tìm một bộ quần áo sạch sẽ mặc vào.
"Tử Văn, hôm nay anh còn đi phòng y tế không?"
Lúc Chu Tử Văn đi vào bếp rửa mặt, Trần Thi Anh lên tiếng hỏi.
"Không đi, đi chắc cũng không có ai, nếu có việc gì thì họ sẽ đến tìm mình ở nhà." Chu Tử Văn lắc đầu.
"Ừm." Trần Thi Anh khẽ mỉm cười, cô cũng không muốn Chu Tử Văn phải vất vả như vậy.
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận