Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng

Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng - Chương 16: Lươn (length: 7859)

"Mời người ta lợp nhà ăn cơm ta có thể hiểu, nhưng người bạn này, sẽ không phải nói đám thanh niên trí thức ở viện kia chứ?" Chu Tử Văn nhíu mày.
"Tuy rằng Lưu Linh Linh không nói rõ, nhưng chính là ý này." Trần Thi Anh ở bên cạnh nói.
"Xem ra con mắt của Lưu Linh Linh này có nhiều ý đồ thật đấy!" Chu Tử Văn cảm thán một câu.
Thật tình mà nói, hắn cùng đám thanh niên trí thức ở viện kia cũng chẳng có giao tình gì, nhiều nhất cũng chỉ là lúc mới xuống nông thôn, mọi người chào hỏi nhau một chút, đến tận bây giờ, tên của nhiều người bên viện thanh niên trí thức hắn cũng không biết.
Nhà sắp xây xong đến nơi rồi, vậy mà lại nảy sinh ý định đến hắn.
"Đúng vậy, cái con mắt của Lưu Linh Linh đó có nhiều ý đồ lắm." Trần Xảo Y vẻ mặt đồng tình, "Ta còn chưa gặp nàng mấy lần, nàng vậy mà quen thân chạy đến chỗ chúng ta lôi kéo làm quen, nói gần nói xa cũng là đám thanh niên trí thức nên đoàn kết nhất trí, nếu không sẽ bị dân làng bắt nạt."
"Còn nói hồi mới xuống nông thôn ngày đầu tiên bọn họ đã tụ họp ăn uống rồi, khi đó chúng ta không có ở đây, vừa hay nhân dịp này liên lạc tình cảm với mọi người."
"Thật đúng là ta không biết đấy, khi đó bọn họ liên hoan, những thanh niên trí thức mới tới bị đám thanh niên trí thức cũ ép buộc thảm hại, nói là để chào mừng những người có học thức đến nên tổ chức tiệc chiêu đãi, mấy thanh niên trí thức này vậy mà chẳng hề có ý gì, liền lấy đồ đạc của nhà ra chia cho mọi người."
Nói đến đây, Trần Xảo Y có chút bất bình.
Mấy thanh niên trí thức cũ này đúng là mặt dày, người ta vất vả mang chút đồ ăn ngon từ nhà tới nông thôn, vốn là để dành mà ăn ngon, dựa vào cái gì phải đem ra cho mọi người cùng chia sẻ chứ?
"Thôi, dù sao chúng ta đã dọn ra ngoài rồi, về sau ít liên hệ với bọn họ là được." Chu Tử Văn khoát tay.
Đến nông thôn khoảng thời gian này, hắn đã nhìn rõ bộ mặt của những người này rồi.
Cũng chẳng trách các thôn dân ghét đám thanh niên trí thức như vậy, chuyện này đặt lên ai mà chẳng ghét!
Làm việc thì không ra gì, lại còn thích chiếm đồ ngon của người khác, loại người này ở đâu mà chẳng bị ghét bỏ.
Tuy rằng thích chiếm tiện nghi cũng là do cuộc sống quá khó khăn, bị ép buộc mà thôi, nhưng sự thật vẫn là, chẳng ai muốn dính dáng tới loại người này.
"Vậy lần này chúng ta có cần mời khách không?" Trần Thi Anh chần chờ một chút, rồi hỏi.
"Mời khách đương nhiên là phải mời, ít nhất cũng phải mời Ngô thúc bọn họ, còn đám thanh niên trí thức ở viện kia, có thể nói rõ với bọn họ, chúng ta cũng không có nhiều lương thực, nếu như muốn liên hoan thì tự chuẩn bị lương thực."
"Nếu bọn họ bằng lòng thì tới thôi!"
Thời đại này, thăm người thân còn phải tự chuẩn bị lương thực đấy! Biện pháp của hắn như vậy coi như nghe lọt tai.
Còn về đồ ăn thì lại dễ thôi, đến lúc đó bỏ ít tiền ra, mua chút của thôn dân là được.
Dù sao xây nhà cũng là một chuyện vui, mọi người cùng tụ họp náo nhiệt ăn một bữa, ta tốt thì ngươi cũng tốt.
"Anh Chu, hai nhà chúng ta làm chung nha?" Trần Xảo Y hỏi.
"Đương nhiên là làm chung rồi, nhà cửa đều xây cùng nhau, cùng làm thì đỡ mất công hơn mà!" Chu Tử Văn gật đầu.
Hắn thấy không có gì là không đúng cả, nhà của bọn họ là xây cùng một chỗ, lại là hàng xóm liền kề, từ xa nhìn vào, cơ bản như là một ngôi nhà chung.
"Tuyệt quá, sắp được ở nhà mới rồi." Trần Xảo Y vui vẻ nhảy nhót, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Trên đường về nhà Ngô thúc, chị em Trần gia bắt đầu giúp làm cơm.
Nhân lúc này, Chu Tử Văn định ra bờ sông tắm rửa.
Còn chưa ra đến bờ sông, hắn liền gặp một đám trẻ con lem luốc.
Đám trẻ này hắn cũng quen, chính là Nhị Trụ Tử, Trương Tiểu Nha cùng Cương Đản bọn họ.
"Anh Chu, anh lại đi bờ sông tắm à?" Nhị Trụ Tử ngẩng đầu hỏi.
"Ừa, các em đâu? Mới từ bờ sông về à?" Chu Tử Văn hỏi.
Bọn trẻ con nông thôn đều khá nghịch ngợm, tuy người lớn không cho phép ra sông, nhưng trẻ con vốn dĩ hiếu động, quản sao nổi.
Thêm nữa, lũ trẻ này đứa nào bơi cũng khá giỏi, mà đi sông lại có đông người, lâu dần, người lớn có mắng thì thôi, chứ cũng không quản nữa.
"Không có ra sông, bọn em đi câu lươn ngoài ruộng." Nhị Trụ Tử xách chiếc túi bẩn thỉu, mở ra cho Chu Tử Văn xem.
"Nhiều vậy cơ à? Các em giỏi thật đấy!" Chu Tử Văn khen một tiếng.
Mấy đứa nhỏ này quả thực là giỏi, trong cái túi kia, ít nhất phải có 5 cân lươn, mà con nào con nấy cũng khá lớn, nếu làm món lươn xào lăn chắc sẽ rất ngon.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có dầu và gia vị để dùng.
Thời đại này, lươn thuộc loại bị ghét bỏ, lại tốn dầu mỡ, làm không khéo thì vị tanh, mọi người đều lười bắt về ăn.
"Đúng thế, em là người bắt lươn giỏi nhất thôn mình đấy." Nhị Trụ Tử kiêu hãnh ngẩng cổ lên.
"Mấy con lươn này bán cho anh một ít được không?" Nghĩ tới hai ngày nữa Thượng Lương sẽ phải mời khách ăn cơm, Chu Tử Văn động lòng, nảy ra một ý tưởng.
"Anh Chu, em không lấy tiền đâu, lươn này không đáng tiền, ngoài ruộng nhiều lắm, anh mà muốn thì em đưa anh hết." Nhị Trụ Tử hào phóng nói.
Nó thấy Chu Tử Văn là người tốt, lại còn cho kẹo chúng ăn.
"Vậy thế này nhé, mấy con lươn này anh lấy, anh giả bộ đổi cho các em."
Người ta đã hào phóng như vậy, hắn cũng không thể hẹp hòi được, vừa hay lần trước đi huyện mua hai gói kẹo, hắn lại không thích ăn, dứt khoát cho hết mấy đứa nhóc này.
"Cám ơn anh Chu ạ."
Nghe nói có kẹo ăn, cả đám nhóc liền vui vẻ nhảy cẫng lên.
Thế là, đám nhóc cũng không về nhà nữa, Chu Tử Văn cũng không tắm rửa, một đám người lũ lượt kéo nhau về nhà Ngô thúc.
"Nhị Trụ Tử, các cháu còn ở ngoài chơi à, coi chừng bố cháu đánh bây giờ."
Ngoài cửa nhà Ngô gia, Ngô Đại Cương đang ngồi trên ghế vê điếu thuốc lá, thấy Nhị Trụ Tử cùng đám người mặt mũi lem luốc, lập tức cười ha hả trêu ghẹo.
"Ngô thúc, bọn cháu về ngay đây." Nhị Trụ Tử nghếch cổ lên, không hề sợ bị đánh.
Chẳng qua là chịu mấy cái vụt thôi mà, nó bị đánh quen rồi, vì ăn kẹo, có thêm mấy trận đòn cũng chẳng sao.
"Đợi anh một chút, anh đi lấy kẹo." Chu Tử Văn nói với mấy đứa nhỏ.
"Các cháu đi tìm Tiểu Chu để xin kẹo ăn đấy à?" Ngô Đại Cương cau mày.
"Ngô thúc ơi, không phải đâu ạ, bọn cháu bắt được chút lươn, anh Chu nói muốn mua, mà cháu thì đưa cho anh ấy, cuối cùng anh ấy không chịu, cứ một mực muốn giả vờ đổi thôi ạ." Nhị Trụ Tử để lộ hàm răng trắng noãn trên khuôn mặt đen nhẻm.
Trong đám trẻ con này, Nhị Trụ Tử là đầu lĩnh của chúng, bình thường những chuyện bàn bạc là do Nhị Trụ Tử đứng ra.
Phải nói, tuy Nhị Trụ Tử bình thường nghịch ngợm hay gây chuyện, nhưng lại rất lanh lợi, tương lai lớn lên nhất định sẽ có tiền đồ.
"Tiểu Chu muốn lươn làm gì, cái thứ đó đâu có ngon." Ngô Đại Cương có chút không hiểu, nhưng cũng không nói thêm gì.
"Ngô thúc, bác không biết rồi, thật ra lươn ăn vẫn rất ngon, chỉ là phải biết cách chế biến thôi." Lúc này, Chu Tử Văn đã cầm kẹo đi ra.
Nghe Ngô Đại Cương nói, hắn lập tức giải thích.
Nói về làm đồ ăn, Chu Tử Văn thấy tay nghề mình cũng không tệ, tuy không bằng mấy đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng làm mấy món ăn thường ngày, bản thân vẫn thấy ngon miệng.
Kiếp trước một mình hắn bươn chải ở bên ngoài, để tiết kiệm, nên cũng tự học được nấu cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận