Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng

Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng - Chương 427: Hào phóng (length: 7774)

Các loại Chu Tử Văn đi vào đội sản xuất, bên trong Ngô Đại Cương cùng đại đội trưởng bọn người đã sớm nhận được tin tức, chờ ở bên ngoài đón hắn.
Chu Tử Văn vác một con gấu về, đối với thôn làng mà nói là một chuyện cực kỳ vẻ vang.
Là cán bộ lãnh đạo đội sản xuất, bọn họ cũng được thơm lây.
"Tiểu Chu, giỏi nha, một con gấu lớn như vậy mà cũng bị ngươi xử lý, chỉ sợ sau hôm nay, ngươi liền nổi danh luôn."
Ngô Đại Cương cười hiền nhìn Chu Tử Văn đang khiêng gấu, trước tiên lên tiếng khen.
Lúc này hắn còn tưởng con gấu này là do Chu Tử Văn dùng cây súng hắn tặng mà bắn chết, căn bản không ngờ Chu Tử Văn dùng rìu một mình giết.
Nếu dùng súng, tuy khiến người kinh ngạc nhưng cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Đến khi hắn phát hiện ra cách chết thật sự của con gấu, chắc chắn sẽ hết sức kinh ngạc.
"Tiểu Chu được đấy, ngay cả cái thứ này cũng giết được, có bị thương không?" Đại đội trưởng cũng lên tiếng khen ngợi, rồi ân cần hỏi han.
"Ta không sao, cảm ơn đại đội trưởng quan tâm." Chu Tử Văn lắc đầu.
"Người không sao là tốt rồi, biết là ngươi có bản lĩnh, nhưng sau này vẫn nên chú ý an toàn." Ngô Đại Cương cũng lên tiếng dặn dò.
"Ta biết rồi, Ngô thúc." Chu Tử Văn nghiêm túc gật đầu.
Đối với an toàn của bản thân, hắn coi trọng hơn ai hết, nếu không hắn cũng đã không từ đầu treo máy Bát Cực Quyền rồi.
"Tiểu Chu, thả nó xuống trước đi, khiêng không mệt sao?" Ngô Đại Cương liếc nhìn Chu Tử Văn một cái.
Rõ ràng Chu Tử Văn nhìn không có vẻ gì là béo tốt, nhưng sức lực lại lớn đến kinh ngạc.
Tuy trong đó có nguyên nhân do luyện quyền, nhưng Ngô Đại Cương lại cho rằng, cậu nhóc này có lẽ trời sinh đã có sức mạnh phi thường.
Nếu không phải trời sinh đã có sức mạnh, chỉ luyện quyền thì làm sao có thể có sức lực lớn như vậy?
"Được."
Chu Tử Văn nghe lời gật đầu.
Đi một vòng quanh thôn, mục đích của hắn cũng đạt được rồi, đúng không, một vòng này, hễ ai thấy cũng đều theo sau lưng, người nào không thấy thì cũng đang rục rịch chạy tới.
Có thể nói, ngay khoảnh khắc Chu Tử Văn vác gấu vào đến thì tin hắn đánh chết gấu đã lan truyền nhanh chóng trong thôn.
Đợi hắn thả gấu xuống, Ngô Đại Cương tiến đến trước mặt Chu Tử Văn, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Chu, con gấu này ngươi định xử lý thế nào?"
Thật ra khi Chu Tử Văn ồn ào mang gấu đến đội sản xuất, hắn cùng đại đội trưởng đã đoán được ý đồ của hắn rồi.
Nhưng suy đoán thì cứ suy đoán, rốt cuộc sự tình thế nào thì vẫn phải đợi Chu Tử Văn tự mở miệng nói ra.
"Ngô thúc, ta định chia con gấu này cho bà con trong thôn, gấu lớn thế này một mình ta ăn cũng không hết, chi bằng mọi người cùng nhau ăn."
Chu Tử Văn vừa cười vừa nói.
"Thằng nhóc này tốt, quả nhiên là lão Chu ta không nhìn lầm người."
Đại đội trưởng đứng một bên nghe thế liền cười lớn vỗ vai Chu Tử Văn.
"Tiểu tử này không tồi, làm việc rất phóng khoáng." Ngô Đại Cương phụ họa thêm một câu.
"Ha ha, ta cũng là người của thôn Đại Bá Tử, có đồ săn được thì nên chia cho mọi người cùng hưởng mà!" Chu Tử Văn cười ha hả, nói lời cũng dễ nghe.
Dáng vẻ của hắn khiến cho cả đại đội trưởng và Ngô Đại Cương đều cực kỳ vui vẻ.
Việc hôm nay, Chu Tử Văn làm hoàn toàn đúng, rất hào phóng.
Dù sao một con gấu lớn như thế, giá trị không hề nhỏ.
Ăn không hết cái gì chứ, chỉ là viện cớ thôi.
Thời đại này, mọi người đều thiếu ăn thịt, làm gì có chuyện không ăn hết?
Cho dù không ăn hết trong một lúc thì lẽ nào lại không cất được sao?
Thậm chí liều một chút, mang thẳng ra chợ đen mà bán.
Một con gấu nguyên vẹn, tối thiểu cũng hơn năm trăm cân, bán được vài trăm tệ là chuyện dễ.
Vài trăm tệ ở thời đại này cũng không phải ít, đặc biệt ở nông thôn thì có thể đủ để xây một căn nhà.
"Tuy thịt sẽ chia cho mọi người cùng ăn, nhưng một số thứ ta cần phải giữ lại." Thấy hai người cao hứng, Chu Tử Văn lên tiếng nhắc nhở.
"Đương nhiên rồi, ngươi chịu chia thịt cho mọi người đã là tốt lắm rồi, những thứ khác cứ giữ lại cho mình là được." Ngô Đại Cương gật đầu.
"Những thứ khác cứ giữ lại, nhưng đầu gấu thì ta muốn mang lên Công Xã, chúng ta săn được con gấu lớn như vậy, bên Công Xã cũng nên có chút ban thưởng chứ."
Đại đội trưởng mở miệng nói.
"Không thành vấn đề." Chu Tử Văn sảng khoái gật đầu.
Đầu gấu gì chứ, hắn cũng không để ý, thứ này vốn chẳng có thịt gì, giữ lại nhiều nhất chỉ để làm kỷ niệm, với hắn mà nói thì không cần thiết.
Giao cho Công Xã, nói không chừng còn được một ít lợi lộc.
Với hắn mà nói, chỉ cần mật gấu là đủ, những thứ khác đều không quan trọng.
Một viên mật gấu, dù là ở thời đại này, bán được mấy trăm tệ cũng không thành vấn đề.
Đương nhiên, hắn sẽ không ngốc mà đem đi bán, đồ tốt thế này thì tất nhiên là giữ lại dùng rồi.
Mật gấu có thể chế thành bột mật gấu, có tác dụng thanh nhiệt, bình gan, sáng mắt.
Tác dụng chủ yếu của nó là bảo vệ gan, đối với các bệnh viêm gan cấp tính, viêm gan mãn tính, xơ gan, vàng da, các bệnh về túi mật, đều có thể sử dụng bột mật gấu để hỗ trợ điều trị.
Mật gấu là một trong tứ đại dược liệu quý hiếm, đứng đầu là mật gấu, hổ cốt, ngưu hoàng, xạ hương, trong đó mật gấu là đứng đầu.
"Vậy ta đi báo tin mừng này cho mọi người."
Sau khi bàn bạc xong, Ngô Đại Cương liền vội vàng rời đi.
Hắn muốn dùng loa phát thanh thông báo tin tốt này, để cả thôn đều biết.
Việc phát thanh này, hắn giành phần hơn ai hết, ngay cả đại đội trưởng cũng không tranh lại được.
Ông già này, mỗi ngày đều coi loa phát thanh như báu vật, người khác thậm chí còn không cho đụng vào.
"Ta đi sắp xếp người đến lột da nhé!" Đợi Ngô Đại Cương đi rồi, đại đội trưởng nói.
"Đừng, Chu thúc, việc lột da cứ để cho ta." Chu Tử Văn vội ngăn lại.
Một miếng da còn nguyên vẹn thế này, mà để cho người khác lột thì hắn cũng không yên tâm.
"Chốc nữa việc bếp núc cũng cứ để cho ta, Chu thúc tìm vài người đến hỗ trợ là được."
Không những lột da, mà đến việc nấu nướng hắn cũng chuẩn bị tự mình động tay.
Thịt gấu là nguyên liệu nấu ăn hiếm có, đây là thứ mà hắn phải rất vất vả mới có được, cũng không thể để cho người khác làm hỏng.
"Được thôi, biết là món ăn của ngươi nấu ngon, hôm nay phải nhờ vào ngươi cả rồi, đã lâu không được ăn đồ ngươi làm, hôm nay mọi người có lộc ăn rồi." Đại đội trưởng cười gật đầu.
Gấu là của Chu Tử Văn, hắn muốn xử lý thế nào thì cứ để hắn làm thế ấy.
...
"Các đồng chí, thành viên đội sản xuất Đại Bá Tử, xin thông báo cho mọi người một tin tốt, đồng chí Chu Tử Văn của thôn chúng ta đã săn được một con gấu, hiện con gấu đã được đưa đến đội sản xuất."
"Tối nay mọi người đừng nấu cơm ở nhà, hôm nay chúng ta sẽ cùng ăn thịt gấu ở đội sản xuất."
"Ở đây, tôi xin nhiệt liệt biểu dương đồng chí Chu Tử Văn..."
Sau khi thông báo tin tức cho mọi người, Ngô Đại Cương ở trong phần phát thanh sau đó, không ngớt lời khen ngợi Chu Tử Văn.
Từ trồng nấm đến phòng y tế, từ đoàn kết thân ái đến cần cù an tâm, lưu loát khen hơn mười phút.
Tuy lúc này mọi người đều tràn ngập sự phấn khích vì việc Chu Tử Văn đánh được gấu và sắp được ăn thịt gấu.
Nghe được Ngô Đại Cương ca ngợi, không những không thấy ghét mà còn hận không thể nghe hắn khen nhiều thêm một chút nữa.
Đây chính là gấu đó, đừng nói là ăn, rất nhiều người ngay cả nhìn cũng chưa từng thấy.
Chu Tử Văn có thể hào phóng chia cho họ, thì đây không phải là hai chữ hào phóng có thể diễn tả hết được.
Giờ phút này, trong lòng bọn họ, Chu Tử Văn quả thật còn thân thiết hơn cả người nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận