Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng

Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng - Chương 344: Thông qua (length: 7694)

"Cái kim châm này là ai đâm vậy?"
Ngoài cổng bệnh viện huyện, một bác sĩ có chút hiếu kỳ hỏi.
"Là ta đâm." Chu Tử Văn mở miệng trả lời.
"Ngươi cũng là bác sĩ?"
Nhìn gương mặt trẻ tuổi của Chu Tử Văn, hai vị bác sĩ ở đây đều rất ngạc nhiên.
"Hắn là y tế thôn của chúng ta." Nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, Ngô Đại Cương có chút tự hào giới thiệu.
Chu Tử Văn làm y tế thôn, chính là do ông ta cố gắng tranh thủ được.
Nếu không phải ông ta mấy lần đến tận cửa khuyên bảo, e rằng thằng nhóc này còn không chịu lộ ra cái bản lĩnh này đâu!
Ngô Đại Cương không biết rằng, Chu Tử Văn không phải là muốn giấu giếm y thuật, chẳng qua là cảm thấy trình độ y thuật của mình có hơi thấp, dù cho có xem bệnh cho người ta, cũng không có gì nổi bật.
Dù sao nghề bác sĩ, không được phép có nửa điểm sai sót.
"Y tế thôn?"
"Thầy lang khi nào lại lợi hại như vậy?"
Hai bác sĩ ở đây liếc nhìn nhau, nhao nhao kinh ngạc không thôi.
Bọn họ cũng không phải xem thường y tế thôn, mà chính là cảm thấy, cái kỹ thuật châm cứu này của Chu Tử Văn thì thầy lang bình thường không làm được.
Đặc biệt là Chu Tử Văn còn trẻ như vậy, y thuật là một ngành học rất chú trọng việc tích lũy kinh nghiệm, càng già càng giỏi.
Giống như Chu Tử Văn, một bác sĩ trẻ tuổi rất dễ bị xem nhẹ.
Tuy nhiên nghề bác sĩ, cũng coi trọng nhất thực lực.
Có hay không năng lực, có thể hay không nhận được sự tôn trọng của người khác, bộc lộ tài năng là được.
Tựa như Chu Tử Văn vậy, kiến thức được thủ pháp châm cứu của hắn, hai vị bác sĩ cũng không coi hắn là một thầy lang bình thường.
"Hiện tại vẫn chưa phải là y tế thôn, hai ngày trước có tham gia khảo thí, cũng không biết có qua hay không." Chu Tử Văn giải thích một câu.
"Với kỹ thuật này của cậu, nhất định có thể thông qua, nếu chưa biết kết quả thì cậu có thể đi hỏi thử, kết quả chắc đã có rồi."
Một trong hai vị bác sĩ trả lời.
"Được rồi, vậy ta đi hỏi thử, phiền các anh hỗ trợ xử lý vết thương cho hắn." Chu Tử Văn gật đầu, sau đó chỉ vào Trương Dương đang nằm trên xe bò nói.
"Yên tâm." Hai vị bác sĩ gật đầu.
Bọn họ cũng thấy vết thương của Trương Dương không quá nghiêm trọng, với lại cũng rất tò mò về Chu Tử Văn, nếu không, bọn họ đã bắt đầu xử lý vết thương cho anh ta rồi.
Dưới sự sắp xếp của hai bác sĩ, Lưu Tứ cùng những thành viên đội hộ vệ khác đưa Trương Dương vào bệnh viện, xử lý vết thương trên người.
"Tiểu Chu, bên này không có việc gì của cậu nữa, cậu mau đi hỏi xem kỳ thi của mình đậu chưa."
Ngô Đại Cương mở miệng thúc giục.
"Được rồi, vậy ta đi trước." Chu Tử Văn gật đầu.
"Đi đi, ta cũng đi hỏi chút, xem khi nào thì thiết bị y tế cho phòng khám của chúng ta mới đến."
Ngô Đại Cương khoát tay, trong lòng có chút đắc ý, trong xã của bọn họ, có phòng y tế riêng như thế chỉ có ba bốn nơi, còn bây giờ, thôn Đại Bá Tử của bọn họ cũng đã có một cái.
Để hoàn thành việc này, ông ta đã tất bật chạy ngược chạy xuôi một thời gian dài, cuối cùng nhờ thành tích bán nấm mà thuyết phục được xã bên kia.
Bên này, Chu Tử Văn đi vào văn phòng hành chính của bệnh viện, tìm người phụ nữ trung niên đã làm đăng ký thi cho mình hôm trước.
Tuy rằng đã hai ngày trôi qua, nhưng người phụ nữ trung niên này hiển nhiên vẫn có ấn tượng với Chu Tử Văn, thanh niên trí thức đến tham gia kỳ thi này.
"Cậu đến hỏi kết quả thi đúng không?" Người phụ nữ trung niên cười hỏi.
"Đúng vậy, ta thi đậu chưa ạ?" Chu Tử Văn gật đầu hỏi.
"Để tôi xem một chút, cậu tên gì." Người phụ nữ trung niên lấy ra một tập tài liệu, tìm kiếm.
"Tôi là người thôn Đại Bá Tử, tên Chu Tử Văn." Chu Tử Văn nói.
"Chu Tử Văn, để tôi xem, có rồi, đây."
"Chúc mừng cậu, cậu đã thi đậu."
"Cảm ơn, tiếp theo tôi cần làm thủ tục gì?" Chu Tử Văn hỏi.
Thi đậu rồi, Chu Tử Văn cũng rất vui.
Tuy trước đó rất tự tin, nhưng đến khi mọi chuyện thực sự kết thúc, Chu Tử Văn mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ nay về sau, hắn cũng coi như là người có biên chế, mặc dù chỉ là nhân viên ngoài biên chế, nhưng người ngoài biên chế cũng là người của nhà nước đó nha!
"Thủ tục thì mai cậu đến làm một thể, lúc đó cậu sẽ lấy được chứng nhận y tế thôn và cả túi thuốc cá nhân của mình." Có lẽ là thấy Chu Tử Văn dễ nhìn, nên người phụ nữ trung niên này có thái độ rất tốt.
Kiểu đãi ngộ này, Chu Tử Văn đã thành quen rồi, ngoại hình đẹp thì thường sẽ được ưu đãi hơn, điều này không phân biệt nam nữ.
"Được rồi, cảm ơn." Chu Tử Văn gật đầu lễ phép.
Dù sao kỳ thi cũng đã đậu rồi, hôm nay chưa lấy được chứng nhận y tế thôn, ngày mai tới lấy cũng không sao.
Nói lời cảm ơn với người phụ nữ trung niên xong, Chu Tử Văn đi đến phòng điều trị của bệnh viện, trong chốc lát, vết thương của Trương Dương đã được bác sĩ xử lý xong.
Vết thương của anh ta không quá nghiêm trọng, không cần nằm viện, chỉ cần đúng hẹn đến thay thuốc là được.
"Tử Văn, cậu đến rồi à, bọn tôi đang chuẩn bị về đây! Thư ký Ngô đâu rồi? Sao không thấy người?" Lưu Tứ hỏi.
"Ông ấy có chút việc, chắc cũng sắp về rồi!" Chu Tử Văn trả lời.
"Tiểu Chu, các cậu xong việc rồi à?"
Lúc này, Ngô Đại Cương vừa hay trở về từ bên ngoài, từ vẻ mặt rạng rỡ của ông ta có thể thấy được, việc của ông ta cũng rất thuận lợi.
"Thư ký Ngô, bọn tôi đang chuẩn bị về đây!" Lưu Tứ lên tiếng.
"Vậy thì đi thôi, à, Trương Dương thế nào rồi, không sao chứ?"
"Không sao, chỉ bị khâu mấy mũi, mấy ngày này cẩn thận chút, đừng để dính nước là được."
"Vậy thì tốt, cái thằng này cũng thật là, sao không cẩn thận gì cả!"
Sau khi khâu vết thương xong, Trương Dương đã có thể miễn cưỡng đi lại được.
Hai thành viên đội hộ vệ dìu anh ta, cùng Chu Tử Văn trở về xe bò.
Trên đường về, không khí trên xe bò đều rất vui vẻ.
Đặc biệt là sau khi biết từ Chu Tử Văn là hắn đã thông qua kỳ thi y tế thôn, mọi người lại càng vui hơn.
"Tử Văn huynh đệ, đợi đến mai khi cậu lấy được giấy chứng nhận y tế thôn, liệu tôi có thể nhờ cậu xử lý vết thương cho không, khỏi phải đến bệnh viện không?" Trương Dương mong đợi hỏi.
Vừa nãy vào bệnh viện, chỉ khâu vết thương thôi cũng mất mấy đồng rồi, khiến lòng anh ta xót không thôi.
Tuy rằng số tiền này do Lưu Tứ ứng ra, nhưng về sau chắc chắn phải trả lại.
Đương nhiên, lần này anh ta bị thương, đội hộ vệ cũng sẽ không bỏ mặc, ít nhất thì thành viên đội hộ vệ cũng sẽ góp ít nhiều.
Dù sao làm việc trong đội hộ vệ vẫn có một số rủi ro nhất định, ai cũng không dám chắc mình sẽ không bao giờ bị thương.
Cho nên nếu có ai đó bị thương, tất cả mọi người sẽ góp chút tiền biểu thị tấm lòng, đây cũng là một tục lệ ngầm chấp nhận trong đội hộ vệ.
"Được, đến lúc thay thuốc thì Trương ca cứ đến tìm tôi." Chu Tử Văn gật đầu.
Trước đây hắn chưa có túi thuốc của mình, không có cách nào khâu vết thương được, đợi đến mai túi thuốc xuống thì việc thay thuốc đơn giản này cũng làm được.
"Quá tốt, Tử Văn huynh đệ, lần này làm phiền cậu." Trương Dương vui mừng nói lời cảm ơn.
Có Chu Tử Văn hỗ trợ xử lý vết thương, anh ta có thể tiết kiệm được một khoản tiền lớn.
Lúc này anh ta còn không biết, dân làng khi khám bệnh tại phòng y tế thì thực ra là không mất tiền, chỉ là thông tin này Ngô Đại Cương và những người khác còn chưa công bố mà thôi.
"Không có gì." Chu Tử Văn khiêm tốn cười...
Bạn cần đăng nhập để bình luận