Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng

Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng - Chương 711: Đường Dao Dao cảm động (length: 7630)

Trần Thi Anh cùng Trần Xảo Y theo hướng Chu Tử Văn chỉ, nhìn lại thì thấy tấm da báo kia, hai người mắt liền trợn to.
“Tử Văn ca, đây là da báo sao? Ngươi gặp báo à?” Trần Xảo Y kinh ngạc hỏi, nàng tới gần da báo, tò mò đưa tay chạm vào.
“Đúng vậy, hôm nay ta gặp may, khi đi xuống đầm sâu câu cá thì gặp.” Chu Tử Văn giải thích, trong giọng nói có chút đắc ý.
“Ngươi giỏi quá, Tử Văn ca, ngươi có bị thương không?” Trần Xảo Y vừa ngưỡng mộ nhìn Chu Tử Văn, vừa quan sát xem hắn có bị thương chỗ nào không.
“Ta không sao, hôm nay Đạp Vân cũng giúp, không có nó, ta có lẽ còn gặp chút rắc rối.” Chu Tử Văn cười xoa đầu Đạp Vân, cẩu tử thì thân mật cọ cọ vào hắn.
“Không sao là tốt rồi, Tử Văn, sau này ngươi xuống đầm sâu thì cẩn thận chút.” Nghe vậy, Trần Thi Anh thở phào nhẹ nhõm.
Dù biết Chu Tử Văn rất lợi hại, nhưng đôi khi nàng vẫn không khỏi lo lắng.
“À phải, Dao Dao đâu? Chuyện của nàng ta đã nói với Ngô thúc, Ngô thúc bảo để hắn sắp xếp.” Sợ Trần Thi Anh nhắc tới, Chu Tử Văn bèn chuyển sang chuyện khác.
“Thật hả, vậy sau này Dao Dao cũng có thể làm việc ở tổ nấm?” Trần Xảo Y ngạc nhiên hỏi.
“Ừ.” Chu Tử Văn gật đầu.
“Tốt quá, ta đi báo tin này cho nàng.” Nghe vậy, Trần Xảo Y vội chạy sang nhà bên cạnh.
Không bao lâu, Đường Dao Dao đã theo Trần Xảo Y trở về.
“Tử Văn ca, ngươi đúng là đã giúp ta một ân lớn, ta không biết phải cảm tạ ngươi thế nào.” Vừa bước vào cửa, Đường Dao Dao đã không nén được lời cảm tạ.
Chu Tử Văn xua tay: “Không cần cảm ơn, đều là bạn bè cả, giúp đỡ nhau là đương nhiên, mà, đây cũng đâu phải chuyện gì lớn.” “Tử Văn ca, ngươi đừng gạt ta, ta nghe nói ai ai cũng muốn vào tổ nấm cả đó! Ngươi sắp xếp cho ta vào, thế nào ta cũng phải cảm ơn một chút mới được.” “Thế này đi! Ta mời Tử Văn ca các ngươi một bữa cơm đi! Nếu không ta cũng không biết làm sao để cảm tạ các ngươi.” Đường Dao Dao cảm kích nói.
“Được thôi, vậy ta chờ bữa cơm này của ngươi.” Chu Tử Văn nhìn hai chị em rồi cười gật đầu.
“Ừ, mai ta sẽ ra huyện mua thịt.” Đường Dao Dao gật đầu thật mạnh.
“À, hôm nay ta săn được một con báo, ngươi cũng đừng về nhà ăn cơm nữa, Y Y, ngươi qua gọi Chiêu Đệ với Triêu Dương sang đây đi, chúng ta cũng nếm thử mùi vị thịt báo.” Chu Tử Văn nói với Trần Xảo Y.
Khó lắm mới săn được con báo, lần sau có gặp lại không thì cũng chẳng biết, có thịt báo ăn, Chu Tử Văn đương nhiên không thể quên mấy đứa bạn nhỏ.
“Ừ, ta đi ngay.” Trần Xảo Y ngoan ngoãn gật đầu, sau đó chạy sang nhà bên gọi Thẩm Chiêu Đệ và Chu Triêu Dương.
Trần Xảo Y nhanh chóng đưa Thẩm Chiêu Đệ và Chu Triêu Dương trở về, hai người nghe có thịt báo ăn, đều cảm thấy vừa kinh ngạc vừa phấn khởi.
“Tử Văn ca, tỷ Y Y nói, ngươi săn được báo?” Chu Triêu Dương vừa vào cửa đã ồn ào.
“Ta có lừa ngươi đâu? Da báo còn ở trong sân kia.” Trần Xảo Y đắc ý nói.
“Vậy thì phải nếm thử cho ngon mới được, thịt báo ta còn chưa từng được ăn đó!” Thẩm Chiêu Đệ cũng trông chờ.
Chu Tử Văn cười, bắt đầu tự tay vào bếp.
Thịt báo tuy có cảm giác thô ráp, nhưng với tay nghề nấu ăn cấp chín, gần mười, dù nguyên liệu không ngon, qua bàn tay chế biến khéo léo của hắn, cũng có thể trở nên thơm ngon khó cưỡng.
Hắn đầu tiên ướp thịt báo với rượu, muối và chút thảo dược, để khử mùi tanh và tăng hương vị, sau đó thái miếng, dùng lửa lớn xào nhanh, thêm gừng, tỏi, ớt để dậy mùi.
Trong lúc Chu Tử Văn bận rộn, Trần Thi Anh, Trần Xảo Y, Đường Dao Dao và Thẩm Chiêu Đệ cũng không rảnh tay, các nàng giúp rửa rau, thái thịt, chuẩn bị đồ ăn kèm.
Không bao lâu, trên bàn cơm đã bày đầy món ăn phong phú, ngoài thịt báo còn có cá vừa câu được, rau xanh xào, dưa chuột trộn,...
“Đến nào, mọi người đừng ngại, mau nếm thử xem thịt báo này thế nào.” Chu Tử Văn nhiệt tình mời mọi người.
Mọi người cùng nhau động đũa, thịt báo vừa vào miệng, dù thịt dai nhưng nhờ Chu Tử Văn chế biến, hương vị rất thơm ngon, mọi người ai nấy đều khen không ngớt lời.
“Tay nghề của Tử Văn ca thật sự quá tuyệt, thịt báo này làm ngon bá cháy!” Trần Xảo Y vừa ăn vừa xuýt xoa.
“Đúng đó, ta chưa bao giờ nghĩ thịt báo có thể ngon như vậy.” Đường Dao Dao cũng phụ họa theo.
“Tử Văn ca, tay nghề nấu ăn của ngươi càng ngày càng giỏi, tỷ Y Y cùng Anh tỷ thật là có phúc, ngày nào cũng được ăn đồ ăn ngươi nấu.” Thẩm Chiêu Đệ trêu.
Dù chỉ là câu trêu đùa, nhưng Chu Tử Văn vẫn nhận ra giọng cô nàng có chút ghen tị.
“Đúng vậy, nếu sau này không được ăn đồ Chu ca nấu, chắc ta ăn không ngon nổi mất.” Chu Triêu Dương vừa ăn ngấu nghiến vừa nói.
Có hắn chen vào, Chu Tử Văn liền nuốt lời an ủi bên miệng trở vào.
“Xem ra chỉ đành đợi tìm cơ hội khác rồi từ từ an ủi vậy.” Chu Tử Văn nghĩ, rồi quay sang mỉm cười với Thẩm Chiêu Đệ.
“Hừ, ăn không trôi thì đừng ăn.” Thẩm Chiêu Đệ không vui xịu mặt.
“Đừng mà, Thẩm Chiêu Đệ đồng chí, ta sai rồi.” Chu Triêu Dương vội vàng cầu xin tha thứ.
Mọi người cười cười nói nói, không khí vô cùng vui vẻ.
Nói chuyện một hồi, bọn họ còn nói tới chuyện Đường Dao Dao được chuyển đến tổ nấm.
“Dao Dao, sau này ngươi được chuyển đến tổ nấm, chúng ta có thể cùng nhau đi làm.” Trần Xảo Y cười nói với Đường Dao Dao.
Đường Dao Dao gật đầu, mặt đầy vẻ tươi cười hạnh phúc: “Ừ, thật là tốt quá. Ta nghe nói làm ở tổ nấm có vẻ nhẹ nhàng hơn chút, hơn nữa lại còn được làm chung với các ngươi, ta đang mong chờ quá.” “Ừ, đối với mấy người con gái như các ngươi, tổ nấm quả thật là một nơi không tồi.” Chu Tử Văn cười gật đầu.
“Tử Văn, sau này Dao Dao đến tổ nấm, người ngoài có nói gì không?” Trần Thi Anh có chút lo lắng hỏi.
Những chuyện khác không sao, chủ yếu là đám thanh niên trí thức bên kia, trước đó bọn họ rất muốn vào tổ nấm.
Dù Chu Tử Văn bảo chuyện này là do Ngô Đại Cương sắp xếp.
Nhưng giờ Đường Dao Dao lại được vào tổ nấm, người sáng suốt nhìn là biết ai sắp xếp ngay.
Đến lúc đó, e là không tránh khỏi đôi lời đàm tiếu.
“Hừ, ta không sợ đâu! Ai dám nói bậy bạ, coi ta không mắng chết chúng!” Đường Dao Dao tỏ vẻ không để ý, nhưng người quen nàng đều biết, cô nàng chỉ đang mạnh miệng thôi.
“Chắc sẽ có vài lời ra tiếng vào thôi, nhưng cũng không cần lo, mình làm ngay thẳng không sai trái, bọn họ muốn nói, thì cứ để họ nói vậy!” Chu Tử Văn không chút để tâm phẩy tay.
Hắn thật sự không hề để ý, bây giờ đâu phải lúc hắn mới xuống nông thôn nữa.
Với vị thế của hắn trong thôn, sắp xếp cho một người vào tổ nấm thì có làm sao? Hắn là tổ trưởng tổ nấm, xếp người vào có phải quá bình thường không?
“Tử Văn ca, có phải ta đã gây thêm phiền phức cho ngươi rồi không?” Đường Dao Dao hơi ngượng ngùng hỏi.
“Không sao, ta là tổ trưởng tổ nấm, muốn sắp xếp ai vào tổ thì cứ sắp xếp thôi, không có chuyện gì, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.” Chu Tử Văn lên tiếng an ủi.
“Làm phiền ngươi rồi, Tử Văn ca.” Dù Chu Tử Văn không quá để tâm, nhưng Đường Dao Dao vẫn rất cảm động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận