Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng

Niên Đại: Từ Thanh Niên Tri Thức Xuống Nông Thôn Bắt Đầu Nằm Thắng - Chương 312: Thu nhập thêm (length: 8633)

Trong nhà Trương Dương, lúc này ngoài bạn bè thân thích, còn có rất nhiều hàng xóm lảng vảng ở cửa.
Ban đầu, họ đến xem mặt cô dâu mới, nhưng rồi lại bị đồ ăn do Chu Tử Văn làm hấp dẫn.
“Lão Trương? Nhà các ông làm món gì mà thơm vậy?” Ngoài cửa, một người hàng xóm quen thuộc không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Cũng chỉ là vài món ăn thường ngày thôi, nhưng mà người vào bếp nhà ta là Chu Tri Thanh, tay nghề của hắn giỏi quá, ta đoán lúc ở trong thành chắc hắn đã học qua đầu bếp rồi.”
Thấy hàng xóm kinh ngạc như vậy, nụ cười trên mặt lão Trương càng rạng rỡ hơn.
Người hàng xóm này có chút hối hận, sớm biết tiệc nhà lão Trương làm thơm như vậy, có nói gì ông cũng phải đến góp vui mới được.
Chẳng qua là chút lễ nghĩa thôi mà, chứ có phải là lễ nghĩa gì tầm thường đâu.
Nếu được ăn bữa tiệc này, có nói gì cũng đáng… Đáng tiếc, giờ nói gì cũng muộn.
...
Trong bếp, sau khi xong món ăn cuối cùng, Chu Tử Văn dẫn theo chị em Trần gia cùng Thẩm Chiêu Đệ từ từ đi ra phòng khách.
Khách đến dự đám cưới Trương Lỗi không nhiều, nhưng vào cái thời này đã không phải là ít, chỉ có những người thân thiết và có quan hệ cực kỳ tốt mới tham gia.
Vì tất cả đều ăn trong phòng, nên không gian có vẻ hơi chật chội.
Ba cái bàn vuông đều đã kín chỗ, thấy Chu Tử Văn và những người khác ra, mọi người nhao nhao mời họ tới ngồi.
Chủ nhà Trương Dương cùng cha mẹ còn đứng lên nhường chỗ cho bọn họ.
Chu Tử Văn khách sáo một hồi, không lay chuyển được Trương lão đầu, đành bất đắc dĩ ngồi xuống.
Vì vị trí hơi thiếu, các cô các bác trên bàn dứt khoát đứng ăn.
Theo lời họ nói thì đứng ăn tiêu hóa nhanh, lại còn có thể ăn được nhiều hơn.
Lời này tuy chỉ là đùa vui, nhưng cũng có chút đạo lý.
Ngồi ăn cơm, cơ bản toàn là mấy ông lớn uống rượu, mà rượu này nếu mà uống vào thì phải mất hai tiếng mới xong chuyện.
Còn đứng mà ăn thì gắp thức ăn còn thuận tiện hơn cả ngồi.
“Đừng khách khí, mọi người mau ăn đi, trời lạnh thế này, không ăn lại nguội hết cả.”
Nhìn mọi người chăm chú nhìn đồ ăn trên bàn mà chưa ai động đũa, Trương lão đầu vội vàng thúc giục.
Chủ nhà đã lên tiếng, mọi người tự nhiên cũng không khách khí nữa.
Ai nấy cũng chẳng buồn uống rượu, vội vàng cầm đũa lên, nhắm vào các món thịt đã để mắt từ trước.
Một bàn đồ ăn này, món thịt có bốn món, món rau cũng bốn món, tổng cộng tám món.
Con số tám này coi như là một con số may mắn, cũng là do Trương lão đầu đặc biệt sắp xếp.
Nghe mùi thơm đã lâu, đây là lần đầu tiên những người bạn bè thân thích này nếm thử hương vị.
Vừa cho vào miệng, mắt họ đã sáng rỡ lên.
“Ngon quá, ngon quá, đây là món ăn ngon nhất đời ta từng ăn.”
“Đây chính là món thịt nai mà Lão Trương nói đúng không, thịt này ăn ngon quá, hầm nhừ vậy, vị ngấm vào tận bên trong, ngon, quá ngon.”
“Chu Tri Thanh giỏi quá, còn giỏi hơn cả mấy ông đầu bếp ấy.”
“Món trứng tráng rau hẹ này cũng là tuyệt phẩm, món này ta phải ăn nhiều một chút.”
“Ăn đi, ăn nhiều vào.”
Nhìn thấy mọi người ăn như hổ đói, Trương lão đầu không những không khó chịu mà còn bảo mọi người ăn nhiều hơn.
Bận rộn cả buổi, Chu Tử Văn cũng đói.
Hắn cũng không khách sáo, trực tiếp cùng mọi người ăn.
Còn những lời khen ngợi của bọn họ, Chu Tử Văn tuy vui nhưng cũng không để ý lắm.
Tay nghề nấu ăn của hắn thế nào, trong lòng hắn biết rõ.
Có lẽ trong huyện thành, tài nấu ăn của hắn xem như không tệ, có tiếng là đầu bếp nổi danh.
Nhưng so với những bậc thầy trù nghệ thực thụ, hắn còn kém xa.
Chẳng qua là thời buổi này mọi người sống khổ, không được ăn bao nhiêu món ngon.
Đừng nói món ăn hắn làm cũng có vị ngon, cho dù là món bình thường, chỉ cần có mỡ thôi, ai cũng thấy ngon.
“Y Y, tỷ, mau ăn đi.”
Nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của hai chị em, Chu Tử Văn gắp cho mỗi người một miếng thịt.
Thấy có nhiều người như vậy mà Chu Tử Văn lại có cử chỉ thân mật như thế, Trần Xảo Y và Trần Thi Anh có chút ngại ngùng.
Nhưng đồng thời ngại ngùng cũng rất ngọt ngào.
Chu Tử Văn cưng chiều các nàng như vậy khiến các nàng cảm thấy mình không có chọn sai người.
Vì đồ ăn Chu Tử Văn làm quá ngon, mấy ông lớn thích uống rượu cũng chẳng đoái hoài gì đến việc uống, ai nấy cũng đều tập trung đối phó đồ ăn trên bàn.
Tuy tám món ăn nhìn có vẻ nhiều, phần cũng đủ, nhưng mỗi bàn lại có nhiều người như vậy, có nhiều đồ ăn đến mấy cũng không đủ ăn.
Nếu chậm chân thì nói không chừng không còn phần nữa.
Tay nhanh thì được tay chậm thì không, đạo lý này bọn họ đều hiểu.
Rất nhanh, nhân vật chính của ngày hôm nay là tân lang và tân nương ra mời rượu, lúc này mọi người mới giảm tốc độ lại.
Nhưng sau khi người mời rượu đi, bọn họ lại bắt đầu tranh giành ăn tiếp.
Một vài nhà có người thân sắp kết hôn, trong lòng lại đang để ý tới Chu Tử Văn.
Đồ ăn hắn làm quá ngon, nếu nhà mình có con cháu kết hôn, hoặc con gái đi lấy chồng cũng làm được như thế một lần thì coi như là nở mày nở mặt quá rồi.
Thế là, nảy ra ý định, từng người lại tìm Chu Tử Văn uống rượu.
Cảnh tượng này giống như hắn mới là nhân vật chính của ngày hôm nay, còn tân lang và tân nương lại thành vai phụ vậy.
Cũng may Trương lão đầu không để ý chuyện này.
Chưa nói Chu Tử Văn vốn là đầu bếp họ mời về, chỉ nói hắn là tổ trưởng tổ nấm thôi thì cũng đã phải kết giao tốt rồi.
Năm nay nhờ có Chu Tử Văn, lúc chia tiền vụ thu hoạch mùa thu, nhà họ được chia thêm mấy đồng.
Mà đây chỉ mới là bắt đầu, đợi sang năm, nấm được nuôi trồng đại trà, vậy số tiền họ chia còn nhiều hơn mấy đồng chứ.
Ít nhất cũng phải hai ba mươi đồng!
Cũng đừng coi thường hai ba mươi đồng này, vào thời buổi này, tiền sính lễ cưới vợ cũng chỉ tầm mười đồng.
Đương nhiên, đấy là ở nông thôn, nếu ở thành thị thì có điều kiện sẽ phải sính lễ tam đại kiện, còn nếu không có điều kiện thì sẽ ít hơn một chút, không đủ ba kiện thì chỉ cần một hai kiện cũng được.
Cũng có trường hợp như Trần Xảo Y, cái gì cũng không cần, chỉ muốn gả cho người mình đã chọn.
Chu Tử Văn ở thôn quê, điều kiện hạn hẹp, chỉ tặng vợ một chiếc đồng hồ đeo tay, nghĩ lại vẫn thấy có chút keo kiệt.
Không phải là hắn không có tiền mua, mà chỉ là cái thời này, không thích hợp phô trương quá mức.

Đối với những người tìm mình uống rượu, Chu Tử Văn cũng không từ chối ai.
Nói về uống rượu, hắn thực sự chưa từng sợ ai cả.
Mấy ông lớn trong thôn Đại Bá tửu lượng đều không tệ, nhưng có uống cũng không bằng Chu Tử Văn.
Từ khi Bát Cực Quyền tăng lên cấp tám, hắn phát hiện uống rượu chẳng khác nào uống nước, dù uống mãi cũng không say.
Điều này khiến Chu Tử Văn có chút buồn bực.
Dù sao không say thì hắn sẽ mất đi một chút thú vui.
Trận rượu này đương nhiên kết thúc với phần thắng thuộc về Chu Tử Văn.
Khi Chu Tử Văn đứng lên khỏi ghế, phần lớn người uống rượu đều đã nằm ra rồi.
Tiệc tan, Trương Dương lặng lẽ nhét một phong bao lì xì cho hắn, đây chính là tiền công thuê bếp.
“Tử Văn, hôm nay cảm ơn cậu, tay nghề cậu thực sự rất giỏi, đoán chừng qua hôm nay, sẽ có rất nhiều người mời cậu giúp làm đồ ăn cho coi.” Trương Dương cười nói.
Chu Tử Văn nhận lấy phong bao, cũng không mở ra, cười ha hả nói: “Xuống bếp có gì đâu, mọi người là láng giềng, có thời gian rảnh thì ta giúp được ngay.” Chu Tử Văn nói.
Hắn cũng biết, sau bữa tiệc hôm nay, sẽ có rất nhiều người tìm mình làm đồ ăn.
Lời Trương Dương nói, đoán chừng cũng là đang dò xét ý của hắn.
Với ý nghĩ rảnh rỗi cũng chẳng có gì làm, nên hắn cũng không từ chối.
Mời hắn làm đồ ăn thì cứ làm thôi, dù sao mùa đông cũng đến rồi, ở nhà cũng không có việc gì làm, chi bằng tìm một chút thu nhập thêm.
Nếu nói giúp người làm đồ ăn cũng rất có tiền, đặc biệt là gần cuối năm, mọi người toàn làm việc vui nên cũng tương đối hào phóng.
Có lẽ chỉ cần một tháng thôi cũng kiếm được mấy chục đồng cũng nên.
Tuy hắn không thiếu tiền, nhưng tiền cũng không phải là vô ích.
Loại việc giúp người làm đồ ăn này, hắn vẫn rất sẵn lòng nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận