Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 90: Yểm trấn chi pháp (2)

Xem ra cơ thể mình không chỉ bị bệnh, mà còn bệnh khá nặng.
Uống xong nước, định nấu chút cháo ăn, nhưng lại không có chút khẩu vị nào, liền nằm trên giường nghỉ ngơi.
Đến trưa, Chu Đại Đồng đến, vừa đẩy cửa đã nói:
- Hồ Ma ca, gia gia nói tối nay chúng ta đến nhà ta ăn cơm.
- Ông ấy muốn nói với chúng ta về những quy tắc sau khi đến phủ...
Hồ Ma có khí vô lực, vẫy tay, nói:
- Tai hình như bị bệnh rồi.
- Ủa, sao giờ này ngươi vẫn chưa dậy?
- Thật biết chọn thời điểm, mấy ngày nữa là phải vào phủ rồi.
Chu Đại Đồng đến sờ trán hắn, cũng thấy hơi nóng, vội vàng ra ngoài, một lát sau, tộc trưởng đến xem, Nhị gia cũng đến, vẻ mặt có chút lo lắng, nhưng sau khi xem Hồ Ma xong, không phát hiện ra tà khí gì, đều cho rằng chỉ là phong hàn.
Nghĩ đến việc bà bà đã vào Lão Hỏa Đường Tử, trong trại này chắc cũng không có tà ma nào dám trêu chọc Hồ Ma, liền thở dài an ủi hắn vài câu.
- Bà bà ngươi mất rồi, ngươi là hài tử choai choai, thật sự không biết chăm sóc bản thân.
- Tìm người hái cho ngươi ít cỏ thuốc, sắc uống nóng vào là khỏi.
Thế là Chu Đại Đồng chạy đi, hái cỏ thuốc cho Hồ Ma, còn lấy từ nhà mình ra hai cái bánh bao cho Hồ Ma.
Hồ Ma uống xong cỏ thuốc, thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nghĩ đến việc phải đến nhà tộc trưởng học quy củ, chiều tối liền dậy.
Nhưng vừa định ra khỏi cửa, lại đột nhiên thấy đầu óc choáng váng.
Không biết vì sao, hắn lại cảm giác được hơi thở từ trong cổ họng phả ra nóng rực, trước mắt hiện lên từng đợt sao Kim, hắn miễn cưỡng nhịn được, chưa bước được mấy bước, đột nhiên suýt chút nữa ngã xuống.
Nhìn lên, màn đêm đã buông xuống, những cây cối xung quanh trong thôn chênh vênh, từng trận trời đất quay cuồng, như những bóng ma giương nanh múa vuốt.
Bên tai vang lên tiếng cười kỳ lạ, từng trận lạnh lẽo thấu xương.
Trong lúc mơ hồ, hắn đột nhiên nhìn thấy Tiểu Hồng Đường nhảy đến trước mặt mình, nhe răng về phía màn đêm u ám xung quanh.
Trong lòng Hồ Ma, đột nhiên cảm thấy không ổn, vội vàng nói với Tiểu Hồng Đường:
- Ngươi đang nhìn ai? Bên kia..... … Có thứ gì không?
- Không biết.
Nghe hắn hỏi, Tiểu Hồng Đường lại có chút mơ hồ, lắc lắc cái đầu nhỏ:
- Nhưng Tiểu Hồng Đường cảm thấy...
- Lại cũng không biết đó là thứ gì.
- Có thứ gì đó.
- Có thứ gì sao?
Trong lòng Hồ Ma hơi rùng mình:
- Ta thật sự bị bệnh rồi, hay là... Cái gì khác?
Hắn cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể mệt mỏi, lại đột nhiên ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
Tiểu Hồng Đường căng thẳng, kéo Hồ Ma vào nhà, trong thôn yên tĩnh, màn đêm xung quanh sâu thẳm nhúc nhích, cũng không biết có thứ gì ẩn núp trong đó.
Người trong trại đều đã đóng cửa nghỉ ngơi từ sớm, không ai biết, bên cạnh Lão Hỏa Đường tử, vợ của lão nhị nhà họ Thôi sau khi ban ngày đến đốt giấy cho tổ tiên, về nhà vẫn luôn có làn khói đen bốc lên, lượn lờ, như che giấu điều gì đó.
Sau khi bà bà rời đi, các tộc lão trong bộ lạc bố trí những người lao động khỏe mạnh đi tuần tra trong trại, nhưng hôm nay lại phân tâm, nghe nói phía sau có người đánh bạc, cờ bạc nóng nảy nảy sinh đánh nhau.
Cả thôn không ai phát hiện ra, trong căn nhà nhỏ này, Hồ Ma đã bất tỉnh nhân sự.
- Nhanh lên, đến nhà tộc trưởng học quy củ.
Lúc này, trong nhà họ Thôi, lão nãi nãi đang huấn luyện Thôi Hạt Nhi:
- Không học tốt quy củ, làm sao biết vào thành rồi ai nên chọc ai không nên chọc?
Thôi Hạt Nhi tức giận, nói:
- Đều không chọn ta, ta qua đó nghe gì?
- Cũng phải nghe.
Thôi gia lão thái thái cười lạnh:
- Vạn nhất người được chọn trước không đi được, chẳng phải là ngươi có thể theo sau để thay thế à?
- Nghe lời lão nãi nãi, đi!
Nhìn thấy lão nãi nãi tức giận và lại bị thúc thúc đá mấy cai, Thôi Hạt Nhi không còn cách nào khác đành chán nản bỏ đi, lúc này Nhị gia và tộc trưởng đang nói chuyện với Chu Đại Đồng và mấy đứa trẻ khác thì bất ngờ nhìn thấy Thôi Hạt Nhi đi đến, biểu cảm lại ngẩn ra.
Đưa Thôi Hạt Nhi đến là Thôi lão nhị vội cười nói:
- Biết là đến học quy củ, liền để Hạt Nhi cũng nghe, lỡ như nó cũng có cơ hội vào thành thì sao?
Nhị gia thấy vậy, không khỏi hơi nhíu mày, trong lòng mơ hồ sinh ra một cỗ cảm giác bất an.
Bây giờ nhà họ Thôi, Thôi lão đại cũng lo lắng, thấy trái phải không có ai, cẩn thận hỏi:
- Mẹ, sẽ không có chuyện gì chứ? Đừng để Nhị gia nhìn ra...
- Phân chuột còn lớn hơn gan của nhà ngươi.
Thôi gia lão thái thái tức giận mắng, hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ có mấy người sợ sói trước sợ hổ sau như thế này, có thể làm nên chuyện gì?
- Ngươi cứ yên tâm, mẹ ngươi ra tay nặng lắm, đến lúc bọn họ phát hiện ra thì đã muộn rồi...
Trong lúc Hồ Ma rơi vào trạng thái hôn mê, lúc đó, hắn mơ mơ màng màng, sắp ngủ thiếp đi, chỉ cảm thấy cơ thể như một cục than hồng, như thể lò sưởi của mình đã hỏng, ngọn lửa bên trong bùng cháy dữ dội, thiêu đốt hắn đến mức mơ mơ màng màng.
Nhưng đúng lúc này, hắn chỉ cảm thấy ngực mình hơi mát.
Trong cơn mơ hồ, hắn như nhìn thấy bóng dáng của bà bà, xuất hiện bên cạnh mình, đau xót nhìn anh, nói:
- Cháu trai, cháu ngoan của ta, đừng ngủ nữa.
- Ngươi mau dậy đi, ra sau nhà tìm cây ngô đồng, chặt nó ba nhát.
- Dậy đi nào!.
- Chặt nó ba nhát, ngươi sẽ khỏe lại.
- Chặt nó ba nhát, ngươi sẽ khỏe lại.
- Chặt nó ba nhát, ngươi sẽ khỏe lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận