Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 34: Thân thể người chết (2)

Hồ Ma ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy đối phương cười hì hì, như hỏi tại sao còn chưa đi.
Người này như có chút địch ý đối với hắn...
Nhưng Hồ Ma tâm sự nặng nề, lười quan tâm, ăn hết bát cháo, cầm hai cái bánh ngô lên, đi sang một bên, lặng lẽ ăn.
Chỗ này ngay cả bàn đều không có, khi ăn cơm chính là ngươi ngồi bên này, ta ngồi bên đó! Húp xì xụp.
Còn có người vừa ăn vừa cướp miếng thịt khô trong bát.
Nhưng bộ dạng Hồ Ma khi ăn lại cảm giác cực kỳ quái dị.
Cháo vẫn nóng, không ít thiếu niên bên cạnh vừa thổi vào chén vừa uống, sợ nóng.
Nhưng Hồ Ma uống vào một chút, thân thể vẫn là cảm giác lạnh như băng, hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ của cháo, cũng cảm giác được miệng còn đang bị phỏng.
Nhưng sau khi uống vào trong bụng lại không hề cảm giác được một xíu ấm áp nào, đã lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Tại sao lại xuất hiện tình huống như thế này?
Lúc trước hắn ở bên trong hàng rào cũng không xuất hiện loại cảm giác như vậy...
Hắn có chút sợ hãi loại cảm giác lạnh như băng này.
"Tiểu Hồ Ma, đi vào đây!"
Đúng lúc này, Nhị gia từ trong nhà chính đi ra, vẫy tay với Hồ Ma gọi hắn vào nhà.
"Ngươi vừa mở bếp lò, ăn chén thịt này đi."
"Hả?"
Hồ Ma kinh ngạc, chỉ thấy giữa bàn trong phòng, đặt một cái bát, bên trong là khối thịt heo hầm cách thủy bóng loáng.
Vừa quay đầu, chỉ thấy khối thịt ngày hôm qua Nhị gia treo trên xà nhà, đã bị cắt bỏ một khối.
"Đây chẳng phải là thịt lễ bái sư mà bà bà cho Nhị gia sao?"
Hồ Ma lấy lại bình tĩnh, nhận ra là khối thịt bà bà mang tới ngày hôm qua, cũng không nhỏ, nhưng so với bình thường hắn ăn Huyết Thái Tuế không giống nhau, màu sắc có chút đen.
Hắn hỏi Nhị gia: "Đây là hiếu kính Nhị gia, ta ăn cùng những người khác là được rồi."
"Kêu ngươi ăn thì ăn đi."
Nhị gia trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Bà lão đưa cho ta khối Lục Thái Tuế lớn như vậy, đó là Hồ gia các ngươi quá coi trọng quy củ."
"Nhưng Nhị gia ta lớn tuổi như vậy rồi, ăn thêm cũng được ích lợi gì?"
"Ngươi ăn xong, sớm chút học được bản lĩnh, chính ngươi đi tìm rồi mang tới hiếu kính ta."
Hồ Ma có chút cảm động, nhưng thấy Nhị gia không phải là khách sáo, cũng ngồi xuống ăn, trong lòng suy nghĩ mở miệng như thế nào.
Nhưng còn chưa kịp hỏi, khối thịt xuống dưới bụng, bất thình lình, bỗng nhiên Hồ Ma cảm giác trong lồng ngực mơ hồ có dòng nước ấm cuồn cuộn sinh ra.
Tất cả xương cốt tứ chi lạnh như băng của hắn bị hỏa khí chậm rãi xua tan, một lần nữa cảm nhận được nóng hừng hực.
Cũng lần nữa cảm thấy phù văn lạnh như băng ở giữa ngực, phát hiện nó đã phong tỏa hỏa khí trong cơ thể hắn.
Theo đường vẽ của phù văn chậm rãi tụ lại dưới bụng, lò lửa mơ hồ cũng bùng cháy lên.
Cảm giác thân thể giống như đóng băng dần dần khôi phục khiến cho Hồ Ma nhất thời ngừng đũa lại.
"Nhị gia..."
Hắn cố gắng khiến cho giọng của mình bảo trì bình tĩnh, thấp giọng nói: "Ăn những thứ thịt này, cảm giác bếp lò trong thân thể bắt đầu bùng cháy..."
"Thật mới mẻ..."
Nhị gia nghe Hồ Ma nói, không khỏi nhịn không được cười lên, nói: "Sơn Nhục, hay gọi là Thái Tuế cũng được, thật ra chính là một thứ đại bổ."
"Ngươi ăn xong, hỏa khí lại đủ, bị âm khí của mẹ nuôi Liễu Nhi dẫn dắt hỏa khí tiến thẳng đến trong bụng, vậy bếp lò không phải là càng ngày càng vượng sao?"
"Điều này cũng giống như đạo lý thêm củi vào lò đốt trong nội đường vậy, nếu không ngươi nghĩ tại sao đám tiểu tử ngoài kia lại thèm thịt khô như vậy?"
"Vậy..."
Hồ Ma mơ hồ hiểu ra, trong lòng càng nghi hoặc: "Nếu như không ăn thịt Thái Tuế thì sao?"
"Không ăn, chỉ cần không có tạp niệm, không phá thân, lư hương cũng sẽ càng cháy càng vượng, người chính là cơ sở của lửa nha."
Nhị gia nói: "Thế hệ các ngươi mệnh tốt, mấy năm trước chúng ta cũng không có Bạch Thái Tuế mà ăn, toàn bộ dựa vào bản thân, nhưng lư hương vẫn có thể bùng cháy."
"Ông..."
Lời của Nhị gia làm cho da đầu Hồ Ma run lên, cẩn thận hỏi vấn đề cuối cùng:
"Như vậy, ở dưới tình huống không ăn thịt Thái Tuế, thân thể không có một chút hỏa khí, thậm chí bếp lò cũng càng dần càng yếu thì sao?"
"Tiểu tử ngốc ngươi ăn nói khùng điên cái gì vậy?"
Nhị gia kỳ quái nhìn hắn, nói: "Thân thể người mà tới một chút hỏa khí cũng không có, không phải đã là người chết sao?"
Hồ Ma nghe được lời này, trong lòng sợ hãi cả kinh, ý thức được vấn đề thật sự của bản thân.
"Ta đã mở ra bếp lò, cũng không cảm giác được bản thân không khỏe, cho nên ta không phải là tà túy."
"Ta thậm chí còn có thể mượn lò lửa để chống đỡ tà túy tiếp cận, nhưng vấn đề thật sự không phải cái này..."
"Vấn đề thật sự là, ta là người chết?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận