Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 642: Người cầu phúc, quỷ tạo sát (2)

"Hắn, hắn thèm quá, ăn hết mười cân thịt vào bụng, ta cùng hài tử uống hai bát canh, vẫn còn có chút đói..."
"Người trong thôn còn muốn đến nhà ta mượn thịt, nhưng thịt trong nhà ta cũng đều bị hắn ăn sạch, hài tử cũng nói nhao nhao nói muốn ăn thịt..."
"Đã hiểu..."
Hồ Ma nhìn thoáng qua trên giường, chỉ gặp tên lỗ mãng kia vẫn dùng hai mắt vô thần nhìn xem trần nhà, không có nửa điểm phản ứng, rồi thỉnh thoảng lại động đậy một chút, phảng phất chưa chết.
Trên người hắn trống rỗng, không dư thừa bao nhiêu thịt, nhưng vẫn đó có thể thấy được vết tích rìu chém vào cắt qua.
Vừa lúc trước giường kia có ném một cây rìu.
"Hô..."
Hắn mơ hồ đoán được cái gì, đang muốn nói chuyện, lại chợt nghe, trong thôn vang lên một hồi tiếng bước chân rối loạn, ngay sau đó, chính là tiếng của vô số cánh cửa gỗ bị người vội vội vàng vàng đẩy ra.
Một cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua, mơ hồ ngửi được mùi thịt từ trong cơn gió.
"Ai nha..."
Bà nương vừa rồi vẫn còn ngơ ngác đáp trả Hồ Ma hỏi thăm, đột nhiên mắt sáng rực lên, nhanh chóng hô hào: "Hài ử, nhanh đi cầm chén."
"Có người trong thôn đang hầm thịt, bọn ta cũng phải đi lấy hai miếng ăn..."
Không cần nàng nói, tiểu hài với cánh tay kia đều chỉ còn lại xương cốt, một tay khác trống rỗng cũng đã vọt vào trong nhà bếp, miệng ngậm một cái bát chạy ra, trong miệng lại mơ hồ hô hào:
"Đi nhanh, đi nhanh, nương, đi chậm sẽ bị người ăn sạch..."
Hai mẹ con cuống quít chạy ra ngoài, sau lưng cũng vang lên từng tiếng sột soạt, là Đại Ngưu trên giường kia đang liều mạng đi xuống dưới giường, cũng muốn chạy theo.
Hồ Ma cũng không ngăn cản bọn hắn, chỉ là trước trấn an một chút, bên người cảm giác được cái gì, nhìn thấy Tiểu Hồng Đường đang xù lông lên, sau đó bế nàng lên, dùng công phu Quỷ Đăng Giai.
Hai chân thuận tường nhà, bò tới trên nóc nhà, quay đầu nhìn tứ phương, định thần nhìn lại.
Bây giờ ở trên cao nhìn xuống, vừa nhìn liền chỉ cảm thấy một trận âm khí đập vào mặt, cơ hồ đông kết máu thịt toàn thân.
Cái này đã không tính là âm khí, mà là một loại khí tức tối om, để cho người ta theo bản năng đã cảm giác bất an, lông tơ quanh thân đều muốn dựng lên.
Hoặc là nói, sát khí.
Chỉ gặp trong thôn mới vừa rồi còn một mảnh tĩnh mịch, ngọn đèn đều không có đốt, bây giờ đã náo nhiệt, từng nhà đều đẩy cửa ra, người giống như quỷ từ trong nhà chui ra, trong tay đều cầm bát, bồn, thậm chí còn có đao.
Bọn hắn xông về một gia đình, gia đình kia cũng không có đốt đèn, nhưng trong nhà bếp lại mơ hồ lóe lên một chút ánh lửa, hai bóng người đen sì canh giữ ở trước lò lửa, nhìn chòng chọc vào trong nồi nhà mình.
Mùi thịt kia chính là phát ra từ trong nhà hắn, đúng là nửa đêm vụng trộm hầm thịt, bị hàng xóm đều ngửi thấy, nghe thấy được động tĩnh bên ngoài, người nam cuống quít cầm lấy cái cuốc, nhảy tới cạnh cửa, dùng sức chặn đó, kêu to để bà nương nhanh giấu đi.
"Ai nha, Trương gia, phân ta một khối, trước đó ta còn giúp ngươi cày ruộng đây..."
"Đại cô cậu nhà ngươi ăn thịt, tại sao không gọi cháu trai lớn?"
"Họ Trương, uổng cho ngươi làm ra chuyện như vậy, có vợ chồng ào nửa đêm đóng cửa lại hầm thịt, mà hàng xóm tới lại không mở cửa?"
Sức lực của nam nhân như thế nào chịu nổi những hàng xóm như bị điên này, bị người dùng lực đẩy lui, vô số người tràn vào, còn có người vòng qua tường viện, nhảy vào trong nhà hắn.
Cả đám người vọt vào nhà bếp, gặp bà nương của hắn đang bưng nồi thịt, lang thôn hổ yết nhét thịt vào trong miệng, những người khác thấy thế cuống quít đi đoạt, ba chân bốn cẳng, lao tới cái nồi trong tay nàng, trong chén, thậm chí thịt trong miệng nàng, moi ra ăn.
Tham lam điên cuồng, con mắt đều giống như phát ra ánh sáng màu xanh, cả thôn phảng phất biến thành Quỷ Vực.
Có người đưa bát, móc ra ở trong chén, có người chen ở phía sau, đầu đều bị chen mất, cũng có người từ dưới đũng quần, chui vào đám người, không bao lâu, liền cắt một khối đẫm máu đi ra, sợ người khác đoạt, một bên chạy, một bên đút vào trong miệng.
Nhét một khối thịt đẫm máu vào trong miệng, há miệng ăn liên tục, liều mạng nuốt, giống như sợ bị người khác giành mất.
Hồ Ma đứng trên nóc nhà, dõi mắt nhìn từ xa, nhìn hết toàn cảnh của mọi người trong thôn này vào mắt, mới trầm thấp hít một tiếng, nhấc chân nhảy xuống từ trên nóc nhà.
"Tẩu Quỷ tiên sinh, ngài xem thế nào?"
Sau lưng đột nhiên có người mang theo giọng nói cầu khẩn hỏi: "Những người này, còn cứu được không?"
Hồ Ma định thần nhìn lại, chính là mấy lão nhân mới vừa rồi dẫn mình vào thôn, bây giờ nhìn kỹ, mới phát hiện bọn hắn đều mặc áo liệm, mang theo mũ thọ, thân thể mơ hồ không chừng, trên khuôn mặt trắng bệch, đều là lộ ra thần sắc cầu khẩn.
Bọn hắn là mấy người biểu hiện bình thường nhất trong thôn này, nhưng Hồ Ma đã nhìn ra, bọn hắn không phải người.
Vừa rồi mình vào thôn, căn phòng lớn ở cửa thôn kia thật ra là từ đường của thôn này.
Mấy vị này chính là tổ tiên trong từ đường.
Bọn hắn đầu tiên không để cho mình đến, là sợ mình bị người ăn, về sau biết mình là Tẩu Quỷ, lại liên tục không ngừng mời mình vào, chỉ nhìn mình có thể giúp đỡ hậu bối của bọn hắn hay không!
Đều nói người cầu phúc, quỷ tạo sát, nhưng ở trong thôn này, đúng là ngược lại, ngược lại là người đã chết nhìn qua càng giống người tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận