Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 56: Bạch Bồ Đào Tửu kêu gọi (2)

Thời gian Hồ Ma đến thế giới này coi như không ngắn, cũng đã dần dần hiểu biết chút chút tình hình của thế giới này.
Biết được Âm Sơn Lâm này rộng hơn tám trăm dặm, là khu rừng nguy hiểm nhất, nhưng cũng là nơi có Thái Tuế sinh trưởng, có vô vàn bảo bối.
Tuy bình thường lười biếng không chạy lên núi cùng đám thiếu niên, nhưng bây giờ hỏa khí của Hồ Ma dồi dào, thể lực kinh người, vác bao áo đi vào trong rừng cũng không phải là vấn đề lớn.
Chỉ là bên trong cánh rừng quá yên tĩnh tạo ra cảm giác rất áp lực, khó tránh khỏi khiến cho người ta cảm thấy hoang vắng.
Chưa đi được mấy bước, Tiểu Hồng Đường chạy tới nắm lấy góc áo của hắn, chậm rãi đi theo.
Hồ Ma chú ý thấy, những người đi cùng không phát hiện ra Tiểu Hồng Đường, nên hắn cũng giữ im lặng, lặng lẽ dắt theo.
Không biết là do có Nhị gia đi cùng, hay là do trước đó có bà nội là Tẩu Quỷ Nhân dẫn đường, mới gây lên sự chú ý cho nhiều tà túy, lần này đi đường trôi chảy không có bất cứ điều dị thường.
Ngoại trừ ngẫu nhiên có một vài con đường khó đi, cần lấy đao chặt dây leo mở đường, hoặc là gặp rắn rết bọ thông thường, còn lại là an ổn không xảy ra chuyện gì, dần dần đi sâu vào trong rừng.
"Phía trước có sương mù, không thể đi tiếp."
Giọng Nhị gia lúc dẫn đường cho bọn người tới từ trong thành, cảm giác không giống như ở trong thôn trang.
Lão chỉ lặng lẽ đeo bao lớn đi về phía trước, không nói một câu nào, chỉ khi đi đến một con đường nhỏ bị cỏ dại che lấp không thấy nhìn, mới dừng lại.
Nói với lão đầu mặc trường sam: "Chúng ta phải đi vòng qua bờ sông, sẽ xa một chút."
"Có sương mù, thì thế nào?"
Lão đầu mặc trường sam dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía trước, sương mù dày đặc, chậm rãi di động.
"Làn sương mù kia không bình thường, ta nghĩ là lão cóc trong sông đã lên bờ."
Nhị gia nói: "Nếu tự tiện đi vào, không tránh khỏi xung đột, chúng ta cho dù có thể đối phó, nhưng sẽ làm chậm trễ thời gian."
Lão chưởng quỹ nghe vậy, nhíu lông mày, mỉm cười nói: "Hoàng hôn là giới, âm dương nhị phân. Người sống tà túy, mỗi người một đường. Hiện tại nhìn bầu trời, cách ban đêm còn sớm..."
"Không giống nhau."
Nhị gia thành thật nói: "Âm Sơn Lâm không giống các khu rừng khác, âm khí rất nặng, bất kể trời sáng hay tối, vẫn tính là hoàng hôn."
"Người sống đi vào rừng, đã tính vượt qua ranh giới rồi."
Lão chưởng quỹ nghe vậy, cảm thấy rất hứng thú, trên mặt lại không đổi sắc, nhưng lão vẫn nhìn về cỗ kiệu phía sau lưng.
Trong kiệu, một lát sau mới nghe thấy giọng nhàn nhàn kia vang lên: "Nghe theo người dẫn đường."
Tất cả mọi người không bàn tán nữa, theo chân Nhị gia đi đường vòng, Nhị gia thấy thế cũng nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ nói cùng Hồ Ma.
Dẫn đường cho những người trong nội thành, sợ nhất là cái loại kiêu căng tự cao, tự cho là hiểu biết nhiều, không nghe ý kiến người khác.
Khu rừng này quanh năm không thấy mặt trời, cách không xa vị trí của Thái Tuế lão gia, không ai biết là có yêu quái tà túy nào ẩn núp, hay là tinh quái du thần hay không, bản lĩnh có lớn thế nào khi đi vào trong rừng, trong lòng phải có chút kính sợ thì mới bình an.
Một khi bất cẩn, chết cũng không biết tại sao lại chết.
Hồ Ma ghi lại lời Nhị gia nói, chú ý nhất cử nhất động của Nhị gia.
Bây giờ bếp lò của hắn đang vượng, còn có Nhị gia kinh nghiệm phong phú dẫn đầu, cho dù đi vào trong rừng, cũng có thể tránh nguy hiểm nhiều nhất có thể.
Chỉ là khu rừng mênh mông, sâu thẳm thâm trầm như vậy, không có một chút dấu chân nào.
Cứ đi tìm như vậy, có thể tìm được bà bà không?
"Có lẽ phải dựa vào Tiểu Hồng Đường rồi, nàng là tiểu quỷ mà bà bà nuôi, nếu đến gần bà bà trong một khoảng cách nhất định, có lẽ sẽ cảm ứng được vị trí của bà bà."
Trong lòng suy nghĩ như vậy, quay đầu liếc mắt nhìn Tiểu Hồng Đường, nhìn thấy nàng cũng buồn bã ỉu xìu, nắm chặt vạt áo của hắn.
Giống như không tìm thấy bà bà, lại càng sợ hắn sẽ bỏ rơi nàng.
Đi sâu vào trong rừng, mắt nhìn thấy sắc trời sắp tối, Nhị gia lập tức hô ngừng lại, sau đó tìm chỗ trống trải gần dòng suối để làm nơi nghỉ ngơi.
Lão dẫn theo Hồ Ma, nhặt một chút nhánh cây khô, không chỉ vì nhóm lửa, còn cắm từng cây ở xung quanh, coi như tường, còn nhặt thêm vài cành cây khô, để ngang ở vị trí cửa, nói cái này gọi là cánh cửa.
Qua đêm trong rừng, tương đương với việc xông vào lãnh địa của tà túy.
Nhưng xây tường, dựng cửa, chính là xây cho mình một cái dương trạch.
Người ở trong dương trạch, không mời thì chớ xông vào, nếu có tà túy xông vào, trực tiếp đánh chết cũng sẽ không xúc phạm quy củ của khu rừng khiến nhiều người tức giận.
Đám người đến từ nội thành cảm thấy có chút mới lạ, nhưng cũng hiểu tại sao phải làm vậy, ngừng kiệu bên trong "tường viện", bứt cỏ dại, đốt lửa hơ khô lương thực ăn.
Bọn họ rất hào phóng, phân cho Hồ Ma cùng Nhị gia mỗi người một phần thịt mặn, nhưng mà Hồ Ma nếm thử, đúng thật là thịt mặn, không phải Thái Tuế.
Hồ Ma chú ý đến, người ở trong kiệu từ lúc đi vào, vẫn ở trong kiệu không có xuống.
Dù là thức ăn, cũng không có ai mang vào, không biết có phải là trong kiệu có đồ ăn, hay là căn bản không cần thức ăn của nhân gian.
Nhưng bây giờ hắn cũng có rất nhiều lo lắng, không quản được chuyện của người khác, ăn lương khô của những người kia đưa, ôm Tiểu Hồng Đường, mặc quần áo ngủ bên cạnh Nhị gia.
Không bao lâu sau, mơ mơ màng màng đã tiến vào mộng đẹp, giữa sương mù, chợt nghe một thanh âm khàn khàn:
"Bạch Bồ Đào Tửu ở Lão Âm Sơn kêu gọi, có người chuyển sinh nào nghe thấy không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận