Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 646: Bánh quẩy (2)

Trong số những thôn dẫn xung quanh phun ra tiểu quỷ, có ngươi ngã quỵ sau khi phun, sau đó lại không một tiếng động, cũng có người phun ra tiểu quỷ, ngược lại ánh mắt thanh tỉnh một chút, ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn về phía chảo dầu.
"Tránh hết ra. ".
Hồ Ma lại lớn tiếng nhắc nhở những người khác, thấy đã có không ít tiểu quỷ tiến vào bên trong chảo dầu, nhanh chóng lấy cái nắp gỗ to ở bên cạnh, chụp lên chảo dầu.
Chỉ nghe trong chảo dầu đôm đốp rung động, nắp nồi thỉnh thoảng như bị trồi ra, bên trong còn ẩn ẩn truyền đến tiếng thút thít cầu xin tha thứ.
Nhưng Hồ Ma lại không để ý tới, chỉ nhấc chân giẫm trên nắp nồi chảo dầu, không để cho bọn chúng chạy đi.
Rốt cục, từng đợt chấn động mạnh muốn mở nắp chảo dầu cũng dần dần biến mất, Hồ Ma nhấc chân buông lỏng nắp nồi, nắp nồi vẫn vững vàng che kín, không có động tĩnh, hắn biết chuyện đã xong rồi.
Cầm nắp nồi lên, để ở một bên, sau đó tiện tay cầm lưới lọc ở thành nồi, chụp vào bên trong chảo dầu.
Nói cũng kỳ quái, trong cái nồi này trừ bát sứ và miếng thịt, lại không có thứ khác, nhưng khi hắn chụp vào, thế mà mò ra một lưới lọc đầy côn trùng, cả đám đều ước chừng hạt gạo, nổ đến khô vàng, nếu rải lên một chút bột hồ tiêu, có lẽ...
"Còn sống, mài thành phấn, uống hết, rất nhanh sẽ tốt lên. ".
Hồ Ma lật lưới lọc sang bên cạnh một cái, cất vào trong tô, nói với người bên cạnh: "Về phần chết, mau chóng xuống mồ đi!".
Thôn dân xung quanh, cho đến lúc này phảng phất mới hoàn toàn tỉnh lại, trong thoáng chốc nhìn sang xung quanh, lại phát hiện người trong thôn thiếu đi gần nửa, còn sống cũng đều dung nhan tiều tụy, không giống bộ dáng của con người.
"Ai nha, ân nhân... ".
Rốt cục có người kịp phản ứng, nhanh chóng hướng về phía Hồ Ma dập đầu, chỉ là hữu khí vô lực, nhìn càng giống quỷ.
Hồ Ma liếc nhìn, ngay cả trên bậc thang phía trước từ đường trong thôn cũng có mấy lão nhân người mặc áo liệm đang đứng, xa xa hướng về phía mình chắp tay bái tạ.
"Không cần, đều nhanh đứng lên!".
Hồ Ma cũng không nói gì, vừa rồi dễ dàng hù sợ bọn hắn, lúc này muốn ngăn cản bọn hắn dập đầu, không dễ dàng, không làm sao được, ngược lại con mắt quét qua, gặp Tiểu Hồng Đường cũng đang uể oải ôm Hồng Mộc Kiếm của mình, đứng ở trong đám người.
Lại bóp chỉ quyết, quát một tiếng: "Phi kiếm, trở về!".
Đám người lúc này mới nhớ tới một màn kinh người vừa rồi, nhao nhao quay đầu nhìn lại.
Chỉ nhìn thấy phi kiếm mới bay ra từ phía sau tiên sinh bây giờ đang cong vẹo từ bên người lần nữa bay lên, trực tiếp bay về phía tiên sinh, ngay từ đầu bay rất chậm, sau khi tiên sinh trừng mắt, mới lập tức bay nhanh.
Nương theo một cỗ âm phong, trực tiếp nhảy tới trên lưng hắn, còn tự động cấm vào võ kiếm treo trên thắt lưng của hắn, đâm hai cái mới cắm chuẩn.
"Thần tiên sống... ".
Hàng xóm láng giềng thấy thế giật mình, cũng quên chuyện dập đầu, từng người mở to hai mắt mà nhìn, vây quanh Hồ Ma, có cho rằng mình đang ở trong mộng, có nghĩ rằng mình bắt gặp thần tiên hạ phàm.
Trong đó có vài người hơi lớn tuổi, bởi vì đoạt không lại người khác, ăn thịt cũng vốn ít, lúc này đầu óc tự nhiên rõ ràng hơn người bên ngoài, run run xuyên qua đám người đến hỏi: "Xin hỏi tiên sinh xưng hô như thế nào? Phụng kim bao nhiêu?".
"Bọn ta nơi này, là chiêu vào thứ gì hay sao?".
"Lão nhân gia cũng không cần khách khí. ".
Hồ Ma đưa thay sờ sờ đầu Tiểu Hồng Đường, sau đó mới khách khí nhìn sang mọi người xung quanh, nói: "Ta chỉ là Tẩu Quỷ Nhân qua đường, trùng hợp giúp các ngươi trừ sát, theo thường lệ cho 20 tiền đồng là đủ. ".
"Nếu thật muốn tạ ơn, chẳng bằng đi vào từ đường các ngươi đốt thêm vài nén hương. ".
"Nếu như các ngươi thành tâm, chờ các ngươi đốt xong hương, chắc hẳn sẽ có người báo mộng nói cho các ngươi biết ngọn nguồn, về phần trong mộng có thể đánh các ngươi vài gậy hay không, ta lại không biết. ".
Hắn không có ý lưu thêm ở chỗ này, giúp đỡ trừ sát, lấy 20 tiền đồng, cũng từ chối lời mời ở lại của mấy người trong thôn, dắt con lừa của mình, trực tiếp rời đi.
Mình đã giúp đỡ giải Nhục Sát, chỉ là đức hạnh của thôn này đã mất, ai cũng không cứu lại được.
Lưu lại nơi này, cũng không có chỗ dùng, vẫn nên ra ngoài nhìn chính chủ nhân một chút.
Ra thôn, lại đi hơn hai mươi dặm, thấy ven đường có căn nhà gỗ, nhìn qua giống như lều trà, liền đến bên cạnh nhà gỗ, ngồi xuống, con lừa buộc ở một bên, kiên nhẫn chờ đợi, biết sớm muộn gì cũng sẽ có người tìm tới.
Mình đã nặng tay, người kia không tìm tới nhìn một cái, thế thì tà môn.
Quả nhiên, hắn ở chỗ này trông hơn nửa đêm, đang mơ mơ màng màng, gần ngủ, lại chợt nghe thấy âm phong từng trận, nương theo một hồi tiếng mõ, hắn mở mắt, liền nhìn thấy dưới ánh trăng u ám xa xa đang có một cỗ xe nhỏ bị đẩy tới.
Trên xe treo từng khối, đều là chất thịt đỏ sậm, chỉnh chỉnh tề tề, nương theo cái mõ vang, chậm rãi đi tới trước mặt: .
"Bán thịt đấy. .. ".
"Thịt heo thịt dê thịt hoẵng, một tiền đồng một cân thịt.. . ".
Người đẩy xe chậm rãi nói, một đôi mắt dưới mũ mềm nhìn thẳng về phía Hồ Ma: "Khách quan, cắt chút thịt ăn không?".
Hồ Ma cũng nhìn hắn thật sâu, sau đó bỗng nhiên nói: "Có bán thịt người không?".
Đối phương khẽ trầm mặc một chút, đột nhiên cười một tiếng, nói: "Non già tráng kiện, ngươi muốn loại nào?".
Hồ Ma cũng cười nói với hắn: "Tươi mới. ".
"Giờ cắt rồi bán, ta thích nhất a!".
Bạn cần đăng nhập để bình luận