Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 641: Người cầu phúc, quỷ tạo sát (1)

Đối diện với khuôn mặt tươi cười của Hồ Ma, người phụ nữ gầy gò đen sạm này chưa từng gặp người ngoài bao giờ, cô vô thức trốn tránh, lắp bắp: “Tiên sinh tới rất tốt, không biết tướng công nhà ta đang xảy chuyện gì ra, sao mà cứ bất động.... ".
“Ta và con ta đang trong coi hắn, nhưng mấy ngày nay trên thân thể ta cũng có vấn đề gì …”.
"Không sao đâu, ta chỉ giúp các ngươi xem một chút thôi.”
Hồ Ma cười nói một tiếng, khách khách khí khí vái chào phụ nhân, lại xem như một loại lễ tiết dành cho phụ nhân trong nhà này.
Nhưng nhà nông dân, có ai nào gặp qua chiến trận như thế này, lập tức luống cuống, nàng cũng mơ hồ nhớ kỹ, lúc này nên hoàn lễ, chỉ là nhăn nhăn nhó nhó làm không được, nói cũng sẽ không nói, chỉ cuống quít giúp đỡ Hồ Ma đẩy cửa ra, mời hắn vào trong nhà nhìn xem.
Bây giờ bóng đêm đã giáng lâm, trong phòng cũng không có đốt đèn dầu, đen sì, đưa tay không thấy được năm ngón.
Nhưng Hồ Ma cũng không ngại, chỉ là lấy ra cây châm lửa từ trong ngực, thổi sáng lên, rảo bước tiến vào trong phòng, sau đó ngửi thấy một mùi thơm nhơn nhớt, còn có chút khí tức râm đãng.
Hắn bất động thanh sắc, nhìn qua trên mặt bàn, thấy một ngọn đèn dầu để đó, dùng cây châm lửa đốt sáng lên, sau đó bưng ngọn đèn, lướt qua trong phòng, ánh đèn ấm áp, dần dần tràn đầy phòng này.
Phụ nhân ôm hài tử, vẫn chỉ trông coi ngoài phòng, chưa từng tiến đến.
Hồ Ma tự mình nhìn, trong phòng này không có thứ gì trang trí, chỉ có một cái giường đất ở phía tây, phía trên chất đống chút quần áo rách rưới cùng một tấm chăn thấy không rõ màu sắc ban đầu, mơ hồ có thể thấy được bên dưới chăn đang che một người.
Chỉ mượn ánh sáng của ngọn đèn dầu cũng có thể nhìn thấy, nam nhân kia thân hình cao lớn, nằm dựa vào tường, chăn mền đều che không hết toàn thân, lộ ở hai chân bên ngoài, đen nhánh khô gầy như củi.
Cái đầu đang dựa vào tường bị ánh đèn chiếu vào, người mới thức tỉnh, hắn đưa tay che khuất ánh sáng của ngọn đèn, cũng hơi phản ứng một chút, cố gắng muốn chống thân thể lên: "Lão gia, lão gia tới từ nơi nào?"
"Có muốn tìm người làm công? Ta rất có sức lực, một người có thể bằng bốn năm người..."
Trong miệng mặc dù nói, nhưng ngay cả bò cũng không đứng dậy được.
Hồ Ma cũng không đáp lời hắn, chỉ bưng ngọn đèn, tới gần hắn, cẩn thận nhìn chằm chằm mặt của hắn một chút, sau đó cười cười với nam nhân này, rồi nắm chăn mền của hắn, lập tức nhấc lên, nhìn chăm chú hắn.
Nam nhân này kinh hãi, trong miệng phát ra vài tiếng rên rỉ mơ hồ, thân thể giống như thẹn thùng rụt lại.
Ngay cả phụ nhân ngoài phòng nghe thấy động tĩnh này, cũng nhịn không được muốn đưa đầu tiến vào nhìn, cảm giác Tẩu Quỷ Nhân lần này mời đến có vẻ không giống như hiểu biết của mình.
Làm việc có chút thô lỗ...
Đương nhiên, cũng chỉ nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám hỏi, lại không dám ngăn cản.
"Ha ha, không có việc gì, không có việc gì, ngươi nằm, ta chỉ nhìn xem."
Hồ Ma nhìn qua nam nhân đang nằm trên giường, lại đắp lên cho hắn, cười cười, bưng ngọn đèn xoay người lại, chiếu về phía phụ nhân cùng hài tử ngoài phòng, đồng thời giơ tay lên, dụi mắt một cái.
Giống như con mắt không thoải mái, đưa tay vuốt vuốt, thế nhưng cảnh tượng trong mắt nhìn thấy cũng đã khác biệt.
Hắn đang dùng pháp môn của Thủ Tuế Nhân.
Trước đó Hồ Ma theo Trương a cô học qua mấy loại biện pháp có thể để người ta gặp quỷ, nhưng bây giờ hắn bắt đầu luyện hóa thất khiếu, ngày đêm tẩm bổ, biện pháp xem âm sẽ càng đơn giản hơn, chỉ cần nặn con mắt một cái, hai mắt rót đầy âm khí, liền có thể nhìn thấy một vài sự vật người bình thường nhìn không thấy.
Vừa xem xét, cuối cùng biết nam nhân này vì cái gì bất động, cũng không bò dậy nổi.
Hắn không có nhìn thấy thịt ở trên thân nam nhân này, xương cốt nam nhân này tráng kiện, rõ ràng là người cực khỏe mạnh, nhưng khắp nơi trên thân lại đều là lỗ thủng, lộ ra một khối lớn một khối lớn xương cốt.
Từng tầng từng tầng da khô quắt thô gầy, xốc xếch khoác lên trên người hắn, đã tìm không ra một khối da hoàn chỉnh, rất giống một cái bao tải rách, tùy tiện khoác ở trên thân, trong vết nứt cùng lỗ thủng thậm chí còn có vết tích cắn xé.
Lại quay đầu nhìn ra ngoài viện, hắn cũng thấy rõ bộ dáng phụ nhân kia, giống y như nam nhân trên giường này, cũng là trên thân nơi này thiếu một khối, nơi đó nhiều thêm cái động, dưới ống quần trống rỗng là hai xương đùi không có chút thịt.
Ngay cả đứa bé kia, cũng chỉ đang dùng từng ngón tay chỉ còn lại xương trắng, nắm lấy quần bông của mẹ nó, trong mắt lóe ra sợ hãi không thôi nhìn vào trong phòng.
Nói nó là tiểu hài, chẳng bằng nói là một tiểu quỷ, tất cả trên thân đều là da thịt rủ xuống cùng huyết nhục tróc từng mảng, người đầy vết thương, so sánh với nó, Tiểu Hồng Đường còn đẹp hơn.
Lại ngẩng đầu, nhìn về phía tường ngoài viện, lại phát hiện lão nhân mang mình tới từ đầu thôn đã không thấy đâu.
"Cho nên..."
Hắn cũng không chút hoang mang, giúp đỡ nam nhân trên giường đắp lại chăn mền, quay đầu nhìn về phía trong sân, hỏi hai mẹ con cũng không biết là người hay quỷ: "Ngày đó hắn ăn xong thịt, đã xảy ra chuyện gì?"
"Hắn... Hắn ăn thịt..."
Bà nương kia cũng không biết bởi vì không biết Hồ Ma thấy rõ bộ dáng nàng bây giờ, hay là nói, chính nàng cũng không biết mình bây giờ là cái gì, vẫn là dáng vẻ khiếp đảm sợ hãi, lẩm bẩm nói: "Liền ngủ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận