Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 39: Sơn thần đón dâu (1)

Bà bà đúng là đã tìm cho hắn một phương pháp tốt.
Đã có nguồn tiếp tế thịt Thái Tuế, Hồ Ma không chỉ không xuất hiện cảm giác tứ chi lạnh như băng, ngược lại hỏa khí dần dần nhiều lên.
Hắn dần phát hiện trạng thái của bản thân có quan hệ với Thái Tuế.
Sau khi ăn thịt Thái Tuế, dù chỉ là Bạch Thái Tuế, thân thể sẽ xuất hiện một tia hỏa khí rừng rực.
Đương nhiên là tương đối yếu ớt, nhất là khi chỉ ăn một chút như vậy, hỏa khí không đáng kể.
Hôm trước ăn Lục Thái Tuế, thân thể sinh ra hỏa khí, duy trì liên tục trong một hai ngày.
Đương nhiên đó là dưới tình huống không hành công, nếu hành công chỉ trong nửa ngày sẽ bị tiêu hao hết.
Hôm qua ăn Huyết Thái Tuế, không giống như Lục Thái Tuế, Hồ Ma duy trì đủ một hai ngày, thân thể nhẹ nhõm, tinh lực dồi dào.
Sau khi hành công, làm chơi ăn thật.
Trong khoảng thời gian này, hắn cảm giác bếp lò trong bụng mỗi ngày một trạng thái, khi mới bắt đầu còn là một ngọn lửa nhỏ bé, sau vài ngày biến thành một chậu than, một vài ngày sau hắn thậm chí cảm giác trong bụng của bản thân dường như thật sự có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Toàn thân ấm áp, tinh lực dồi dào, giống như khí lực trong thân dùng mãi không hết.
Mỗi khi sáng sớm, cậu bé đều chào cờ.
Đương nhiên, Nhị gia không có nuôi heo ở đây, hắn cũng không quay về bên trong hàng rào, không biết khi nhìn thấy mông của heo mẹ có xuất hiện thèm muốn hay không...
Nhưng dưới tình huống bếp lò trong bụng tràn đầy, cảm giác lạnh lẽo thấm xương lúc trước quả thật đã ít xuất hiện hơn, những cái bóng quỷ dị thỉnh thoảng xuất hiện lúc trước giống như biến mất không thấy gì nữa.
Bây giờ hắn không cần người trông chừng từng giây từng phút, thậm chí thỉnh thoảng có thể ra ngoài thôn trang đi dạo một chút.
Đương nhiên, sau hoàng hôn hắn sẽ không dám đi ra ngoài nửa bước.
Hơn nữa, cánh rừng kia nhìn thật âm u, dù trời sáng hay tối hắn cũng không dám đến gần nửa bước.
Tin tốt là phương pháp của Nhị gia dùng thật tốt, trình độ của hắn đạt đến nhất định sẽ không bị tà túy quấy nhiễu, thậm chí hỏa khí còn rất thịnh.
Tin xấu là nếu như mất đi Thái Tuế, hỏa khí không có cách nào tăng lên, sẽ chậm rãi suy yếu.
Vấn đề cuối cùng vẫn là Thái Tuế.
Hoặc là bà bà.
Hồ Ma nghĩ mãi không ra, Huyết Thái Tuế quý giá như thế, bà bà lấy được nhiều như vậy từ chỗ nào? Và bà bà còn có thể đưa đến cho hắn bao nhiêu nữa?
Hồ Ma không biết đáp án của vấn đề này, chỉ có thể ăn hết không lãng phí một chút nào.
Trong phòng yên tĩnh, Hồ Ma đang ngồi xếp bằng trên sàn nhà, thời gian hành công dài, tích lũy hỏa khí chuyển đến trong bếp lò.
Hồ Ma không chịu khó luyện kỹ năng, chỉ chuyên tâm luyện hành công.
Có cơ hội là hành công, dẫn hỏa khí vào trong bếp lò, chỉ có làm như vậy thì dù một ngày nào đó hắn không còn Huyết Thái Tuế, hỏa khí tích lũy trong bếp lò có thể giúp hắn miễn cưỡng chống đỡ thêm một thời gian.
Dù sao nếu không hành công, hỏa khí cũng sẽ bị phong bế trong bếp lò, không đến mức tiêu tán, nhưng những hoạt động bình thường như ngồi, nằm hoặc hoạt động mạnh sẽ hao tổn mất một chút.
Tích lũy bên trong bếp lò mới là phương pháp tốt nhất.
Đương nhiên hành vi này của hắn, ở trong mắt người khác sẽ bị nói là giả vờ giả vịt, dù sao hắn vẫn đang ở tuổi hoạt bát hiếu động, kêu bọn họ luyện đánh nhau mỗi người đều nhiệt tình, nhưng bảo bọn họ bình ổn tinh thần hành công, có chút trái với bình thường.
Hồ Ma không quan tâm tới bọn họ, mỗi ngày dùng hỏa khí tối thiểu nhất để chống đỡ cơ thể, còn lại dẫn hết vào bếp lò.
Nhưng ngày hôm nay, trong lúc tập trung hành công hắn thình lình nghe được một giọng nói bất mãn: "Hai người các ngươi, đi gánh đầy vạc nước cho ta."
Mở mắt thấy được một thiếu niên có dáng người cao gầy lạnh lẽo nhìn hắn, vênh mặt hất hàm sai khiến.
"Hả?"
Cách đó không xa, Chu Đại Đồng trong đống chăn nệm cũng đột nhiên bừng tỉnh, hút nước bọt vào lại trong miệng.
"Ta nói hai người các ngươi đi gánh đầy vạc nước cho ta."
Thiếu niên cao gầy nhìn thấy hai người bọn họ, lạnh mặt nói: "Những người khác đều luyện kỹ năng, học dược lý, còn phải đi theo Nhị gia tuần tra cánh rừng, hai người các ngươi chỉ biết trốn trong phòng lười biếng, không chịu học công phu học bản lĩnh cũng bỏ đi."
"Bây giờ sai các ngươi làm chút chuyện nhỏ, chắc là được chứ?"
"Bên trong nhà bếp không còn nước, hai người các ngươi đi đến suối nước bên kia gánh nước về đây, khi nào đầy mới thôi."
Nước suối cách thôn trang ít nhất ba bốn dặm đường, hai cái vạc đầy nước cũng phải năm sáu chục cân, Hồ Ma lập tức nhíu mày.
Nhưng không đợi hắn nói chuyện, Chu Đại Đồng bên cạnh đã kêu khổ: "Ta đã nói với Nhị gia, đêm qua ta bị người khác đoạt chăn cho nên cảm lạnh, tiêu chảy..."
"Tiêu chảy, hôm nay ngươi có chết cũng phải đi!"
Thiếu niên cao gầy lạnh lùng nói: "Học bản lĩnh chính là học công phu, các ngươi cứ lười biếng như vậy?"
"Nếu như các ngươi không đi, cứ chờ đợi hậu quả đi!"
Nói xong đi ra ngoài cửa, trừng mắt nhìn Hồ Ma cùng Chu Đại Đồng rồi quay người rời khỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận