Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 23: Thái Tuế lão gia (1)

Nhị gia thật có bản lĩnh...
Không chỉ có đám thiếu niên non nớt nghe xong sùng bái, ngay cả Hồ Ma cũng thấy sợ hãi.
Hắn không biết Nhị gia dung mạo xấu xí lúc tuổi trẻ có phải thật sự mạnh mẽ như vậy hay không, nhưng cũng từ trên thái độ của Nhị gia và đám thiếu niên ở đây, nhìn ra được người của thế giới này có một loại thái độ khác đối với quỷ thần tà túy.
Không phải ai cũng sợ hãi đến run như cầy sấy giống hắn, còn có loại thái độ vô cùng khinh miệt...
Đương nhiên, không loại trừ khả năng bọn họ đang khoác lác!
Nhưng sau khi nghe bọn họ nói như vậy, hắn bỗng cảm thấy tà túy cũng không đáng sợ lắm!
Nếu như học được bản lĩnh tương tự như Nhị gia, khi gặp con dê đứng thẳng, mỹ nhân rắn... Hắn chắc chắn cũng không mạnh mẽ bằng Nhị gia.
Nhưng mà chẳng lẽ bà bà dẫn hắn tới đây, chính là để hắn học loại bản lĩnh đó của Nhị gia?
"Không nói nhảm nữa, tranh thủ khi mặt trời chưa xuống núi, trước tiên chạy xung quanh 20 dặm lại tính."
Sau khi mượn việc của Hồ Ma dạy dỗ đám thiếu niên, Nhị gia cũng không nói nhảm nữa, nghiêm khắc ra lệnh:
"Nửa canh giờ sau không về được, thì nâng ụ đá 50 lần cho ta."
"Chạy đường núi? 20 dặm?"
Hồ Ma nghe xong cường độ luyện tập, lại càng cảm thấy hoảng sợ.
Hắn còn đang suy nghĩ xem lời này có phải đang khoa trương hay không, không ngờ đám thiếu niên thật sự vén từng cái ống quần lên, thậm chí ngay cả giầy rơm cũng đá sang một bên, cứ thế chân trần hây ô hây ô chạy ra khỏi sân.
Một hàng chạy dọc theo con đường núi nhấp nhô lên xuống vây vòng quanh thôn trang.
Giống như đã sớm quen thuộc với việc này.
Bọn họ thật sự đang chạy, hơn nữa có người còn vừa chạy vừa cười đùa, ngươi đuổi ta chạy, bộ dáng vô cùng nhẹ nhõm.
Mà bản thân Hồ Ma sau khi chạy được vài dặm cũng sợ đến ngây người:
"Đây là thể lực quỷ quái gì vậy?"
Từ lúc mới bắt đầu chạy đám thiếu niên gần như là dùng loại tốc độ xông lên.
Sau đó toàn bộ cả quá trình lại chưa từng giảm tốc độ, thậm chí còn có mấy lần tăng tốc.
Còn hắn tuy rằng trong khoảng thời gian này đã dưỡng thường khỏe hơn, lúc đầu có thể chạy được một chút, nhưng sau mấy vòng thôn trang, miệng bắt đầu thở lớn, mồ hôi đầm đìa, chân cũng bắt đầu bủn rủn, không giống đám thiếu niên không hề cảm thấy mệt mỏi, thậm chí có người vừa chạy vừa kêu to.
Vài phút sau, phía trước Hồ Ma không còn bóng người.
Năm sáu phút nữa trôi qua, Hồ Ma chợt nghe âm thanh cười hì hì đùa giỡn truyền tới từ phía sau của hắn, rất nhanh đã tới gần.
Có người còn quay đầu về phía hắn, lè lưỡi làm mặt ngáo ộp dọa hắn...
"Căn bản không cùng cấp bậc...!"
Trong lòng của Hồ Ma dần dần bởi vì phần chênh lệch này sinh ra chút tuyệt vọng...
Vốn thân thể của hắn đã vô cùng suy yếu, trước đó còn bị người ta treo trên móc sắt, không biết chảy bao nhiêu máu.
Tuy rằng về sau nhờ có ăn thịt và tĩnh dưỡng mà khôi phục rất nhanh, nhưng bộ dáng vẫn là gầy như que củi.
So với đám thiếu niên tinh lực dồi dào ở đây, hắn như một bệnh nhân mới khỏi bệnh nặng, lấy gì để so sánh?
Nhưng nghĩ tới đây là ngày đầu tiên mình đến đây, bà bà còn dặn dò hắn phải học bản lĩnh của Nhị gia.
Biết đâu đây là một bài kiểm tra của Nhị gia thì sao, nghĩ vậy hắn nghiến răng chống đỡ chạy tiếp.
Dù sao khi ở trong một cái thế giới quỷ dị đầy xa lạ, luyện tập thân thể khỏe khoắn chắc chắn sẽ không vô ích.
Ít nhiều lúc gặp phải thứ tà môn, cũng chạy nhanh hơn so với người khác.
Nghĩ như vậy, hắn mặc kệ đám thiếu niên chạy qua một vòng rồi lại một vòng, tiếp tục cắn răng chống đỡ.
Kết quả cũng có chút ngoài dự liệu của hắn, không ngờ rằng hắn thật sự có thể miễn cưỡng chạy hết 20 dặm đường núi.
Vào lúc thân thể bị bức tới cực hạn, một khắc trước khi ngất xỉu, trong thân thể hình như có một cỗ khí nóng hừng hực chậm rãi dâng lên đỉnh đầu, giúp hắn có thể chống đỡ thân thể đã đến cực hạn, giúp hắn giữ vững tốc độ.
Chỉ là đỉnh đầu nóng hôi hổi, mồ hôi thấm ướt đẫm cả quần áo.
Tới khi Nhị gia trên núi hô to "đã hoàn thành rồi, trở về." Hồ Ma mới chạy về trong nông trang.
Hắn vịn vào hàng rào, há miệng thở dốc.
Nhất thời trong lòng có chút ngạc nhiên: "Ta vậy mà có thể chạy được 20 dặm đường núi?"
"Cũng không tệ lắm, thế mà chỉ chạy chậm ba vòng."
Đám thiếu niên đã trở về nông trang từ sớm, lúc này mồ hôi trên người cũng đã sắp biến mất.
Bọn họ nhìn Hồ Ma, biểu cảm có chút kinh ngạc.
Rất rõ ràng, đối với đám thiếu niên tinh lực dồi dào ở đây mà nói, bọn họ vốn không hề xem trọng Hồ Ma yếu ớt như bệnh nhân.
Mà lúc trước nguyên thân Hồ Ma lại được nuông chiều từ bé, càng làm cho ấn tượng của đám thiếu niên đối với hắn không được tốt cho lắm.
Bọn họ định mượn nhờ cơ hội chạy quanh núi, muốn chạy vượt qua hắn thật nhiều, để cho hắn xấu mặt.
Kết quả mặc dù bọn họ thật sự chạy nhanh hơn so với Hồ Ma, cũng vượt qua hắn không ít vòng.
Nhưng rõ ràng Hồ Ma vẫn có thể miễn cưỡng chạy hết 20 dặm, biểu hiện còn mạnh hơn nhiều so với lúc bọn họ vừa mới lên núi.
Biểu hiện như vậy cũng làm bọn họ giảm đi không ít khinh thường đối với Hồ Ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận