Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 522: Cánh tay thứ ba (2)

Nhưng hắn tại sao phải liên tưởng đến trên người mình, mình lúc nào lộ ra sơ hở, dẫn đến hoài nghi?
'Mặc kệ ngươi có sơ hở hay không, ngay từ đầu liền hoài nghi ngươi a.’.
Mà Hồ Ma nhìn biểu lộ khó chịu lại khó chịu kia của Chu quản gia, trong lòng ngược lại cũng có chút bất đắc dĩ.
Chu quản gia từ lúc vừa mới bắt đầu xuất hiện đã làm cho lòng người không nỡ, nhưng nhìn phải nhìn trái, cũng thực sự tìm không ra chứng cứ gì đặc biệt cứng rắn chứng minh hắn có vấn đề.
Nhưng có chứng cớ hay không, có cái gì khác nhau?
Hoài nghi người là không cần chứng cớ, nhất là người chuyển sinh, hoài nghi người khác đều là thiên tính chuyển sinh mang tới.
Mỗi ngày luôn có loại lo lắng điêu dân muốn hại trẫm, chó ven đường nhìn mình một chút cũng hoài nghi có phải nó khám phá thân phận thật của mình, có nên chặt nó hay không.
Vậy thì chuyện kế tiếp càng đơn giản, chỉ cần trong lòng hoài nghi, trên đường đi đương nhiên vẫn đề phòng, nhìn, suy đoán đối phương có phải nơi nào có chút không thích hợp, một chút xíu nghiệm chứng ý nghĩ trong lòng hay không.
Chu quản gia là lão giang hồ, rất rành trong việc dỗ dành người khác, nhưng người nào có thể nhìn thấu một lão già giả vờ?
Dương nhiên chính là một người thời thời khắc khắc đang biểu diễn.
Cũng chính là trong lòng không quá an tâm, cho nên dọc theo con đường này thần kinh cũng căng thẳng, không có bởi vì đi ra liền thong thả, một thân đạo hạnh này cũng phải nắm đúng cơ hội mới dám dùng.
Thế nhưng trong lòng vẫn nhớ lời tiểu thư Bạch Bồ Đào Tửu cùng Nhị Oa Đầu nói với mình, đối với thế giới này, đối với người ở thế giới này, trong lòng phải kính sợ.
Chuyến này đi ra, uy hiếp lớn nhất không phải tà túy, không phải Khất Nhi bang, vừa lúc chính là lão hồ ly Bả Hí môn này...
Người bị Bả Hí môn sờ vuốt đáy rõ ràng, thì hắn chết như thế nào cũng không biết.
Yên lặng thở ra một hơi, nhưng trên mặt lại chỉ là nụ cười lạnh, tựa hồ trong giọng nói cũng mang theo chút khí, lớn tiếng nói:
- Về sau thì ngươi càng quá mức... Ngươi nói ngươi là một đường tìm tiểu thư nhà các ngươi, tìm tới phủ Minh Châu, nhưng bọn ta đoạn đường này tới, địa hình địa thế các nơi, ngươi lại hoàn toàn không hiểu, cái này há lại là dáng vẻ đã tìm qua? Không thể nói trước, ngươi lúc đó căn bản chính là đi qua từ đường khác? Huống chi...
Hắn ngừng lại một chút, nhíu mày lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm Chu quản gia, nói:
- Ta thế cứu được tiểu thư nhà các ngươi, ngươi ngoài miệng nói đại ân đại đức, nhưng ta hỏi ngươi vài chuyện, ngươi cũng không nói. Hẹp hòi keo kiệt, nhất định có bẫy! Chẳng lẽ sợ phiền phức lật ra sau mặt, mình lộ ra đáy, đấu không lại ta?
Chu quản gia không nghĩ tới Hồ Ma nói chuyện khác thì cũng thôi đi, thế mà lại nói cái này, nhất thời cũng bị chọc cho tức, có chút cắn răng, thấp giọng nói:
- Bản thảo gốc của Bả Hí môn là không thể tùy tiện tiết lộ, cái này không quan hệ có ân hay không... Huống hồ ta cuối cùng cũng không phải không thể chịu được ngươi quấn lấy, nói cho ngươi nghe sao?
- Ngươi nói trước nghe pháp của Lý gia, sau này tuy có nói mấy món nghề của Bả Hí môn các ngươi, nhưng thông qua cái này nhìn ra, ngươi cũng không quá trung thành đối với Lý gia.
Hồ Ma nhìn hắn, nói:
- Ta đoạn đường này đi tới cũng muốn tìm cơ hội ra tay với ngươi, tuy nhiên người Bả Hí môn các ngươi kinh nghiệm lão luyện, thua một cơ hội, ta còn thực sự không dám mạo hiểm.
Chu quản gia đã có chút nghiến răng, càng tức giận, đầu đều có chút choáng váng, rõ ràng độc rắn đã phát tác.
Dọc theo con đường này, tiểu chưởng quỹ trước nhìn chằm chằm Trương a cô, về sau lại để mắt tới mình, tuy nhiên mình chịu không nổi, cũng sợ hắn sinh nghi, mới dạy mấy cái.
Ai có thể nghĩ tên này lại là đang thử thăm dò mình?
Một bên học được kiến thức mới, một bên hoài nghi mình, cái này...
Người sao có thể vô sỉ như vậy?
Mà Hồ Ma nhìn ra trên mặt quản gia bịt kín một tầng màu đen, trên mặt hắn mang liền ra hiện một nụ cười lạnh lùng, trong tay lấy ra một cái bình nhỏ màu đen, thản nhiên nói:
- Song Đầu Xà kia rất lợi hại.
- Mà Thủ Tuế Nhân chúng ta không sợ rắn độc, mới có thể bắt nó, ngay cả cái tên đùa nghịch rắn kia, sau khi bị cắn một cái, cũng nhanh chóng lấy thuốc từ trong cái bình này ra dùng. Bả Hí môn các ngươi chơi trò là giả, mệnh là thật chứ? Chịu một vết cắn này, có thể chống đến lúc nào? Cho nên, nếu không ngươi nói một chút phía sau cũng còn có ai đang chờ chúng ta, việc này đến cùng làm sao, ta đưa thuốc giải này cho ngươi?
- Ta...
Chu quản gia biết hắn nói một chút cũng không sai, đưa tay bưng bít lấy cổ, yết hầu sưng lên, nói chuyện đã càng gian nan.
- Phía sau, Tam thiếu gia Vệ Khánh đang chờ... Chờ... ở….
Hắn càng nói âm thanh càng thấp, như đã nói không ra lời, đột nhiên thân thể khẽ động, vọt tới trước người Hồ Ma.
Đưa tay vồ tới bình thuốc trên tay Hồ Ma.
Hồ Ma là Thủ Tuế Nhân, sao có thể bị hắn bắt được, đưa tay nâng lên, liền tránh thoát khỏi hai tay của hắn, đồng thời một tay khác nằm ngang ở trước người hắn, nhưng không ngờ, dù hai cánh tay Chu quản gia đã bị Hồ Ma ngăn cản, nhìn đã không đến gần người được. Li bất thình lình, từ trong ngực hắn, không ngờ vươn ra cánh tay thứ ba, đoạt lấy bình thuốc, sau đó quay cuồng ngay tại chỗ, kéo dài khoảng cách.
- Ai nha?
Hồ Ma nhìn xem, ngược lại con mắt đều sáng lên mấy phần:
- Cánh tay thứ ba? Đây lại là tuyệt chiêu gì? Có thể dạy ta không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận