Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 520: Ngọn đèn diệt (2)

Hắn vừa nói, một bên nhẹ nhàng cảm thán, nhìn mình chằm chằm Trương a cô nói:
- Thủ pháp không cao minh lắm, nhưng cũng là chuyện không có biện pháp.
- Càng đi về phía trước, đối với tất cả mọi người càng không tốt, cho nên ngay ở chỗ này … dừng lại đi...
Hắn từ từ nói, bàn tay nhấc lên, giữa kẽ tay, thình lình nắm lấy ba thanh ngân châm dài nhỏ sắc bén.
Dưới khoảng cách gần như thế, thân là Tẩu Quỷ Nhân, đã không có khả năng có chỗ trống để phản kháng.
Trương a cô nhất thời cơ hồ tuyệt vọng, cật lực ngẩng đầu lên nhìn, dưới bầu trời đầy sao, mặt Chu quản gia đúng là một chút cũng thấy không rõ lắm.
- Ngươi... Ngươi đến cùng là muốn như thế nào?
Bị người khác ở khoảng cách gần như vậy áp bức, Trương a cô cũng mất chỗ trống phản kháng, chỉ là thanh âm run, lại đều là tràn đầy không hiểu:
- Chưởng quỹ tiểu ca không ngại đường xa vạn dặm, thay ngươi đưa người trở về nhà, ngươi... Ngươi không nói cảm kích, làm sao cũng lại còn muốn hại người?
Nghe Trương a cô nói đầy lời không hiểu, lão quản gia cũng là trầm thấp hít một hơi, trong miệng đờ đẫn nói:
- A cô là người tốt, tiểu chưởng quỹ kia cũng là người tốt, nhưng chỉ trách, các ngươi không nên nhúng tay chuyện Động Tử Lý gia. Lão phu không phải người không biết ân tình tốt xấu, cũng nhớ kỹ hai vị tốt, chỉ là để tiểu thư bị bắt cóc, vốn chính là chuyện tất cả mọi người nguyện ý nhìn thấy...
Nàng đi, đối với Lý gia, đối với toàn bộ gia đình Quỷ Động Tử đều có chỗ tốt. Nhưng hết lần này tới lần khác...
Hắn nói, nhưng cũng là trầm thấp thở dài:
- Tiểu thư thật sự là phúc lớn vận lớn, thế mà lại gặp được người tốt. Không những không muốn thân thể tiểu thư, không muốn mệnh nàng, thế mà còn chăm lo thật tốt, còn mang hộ tin muốn để nàng về nhà... Ha ha...
Nàng thấy không rõ mặt của hắn, nhưng cũng có thể cảm giác được, trên mặt hắn chính tràn đầy nụ cười khổ:
- A cô biết lúc lão phu nghe được chuyện này, tâm tình gì không? Bỏ mặc tiểu thư bị những người què kia mang đi, lão phu cũng đã bốc lên nguy hiểm lớn như vậy, không biết lúc nào lão gia sẽ tìm tới ta, cũng không biết sẽ có trừng phạt gì từ nơi sâu xa hay không. Lại không nghĩ rằng, vừa tránh ra ngoài không có mấy tháng, ngược lại là Tam thiếu gia tìm được ta trước...
Hắn bởi vì thấy ta làm việc bất lợi, đánh gãy chân của ta, nói cho ta biết, tiểu thư ở ngay Minh Châu, đã muốn về nhà, còn mang hộ tin về nhà, chờ người đi tiếp nàng. Lão phu có thể làm sao đây?
Càng nói âm thanh càng trầm thấp:
- Cũng không có cách nào, lão phu chỉ có thể đi qua tiếp tiểu thư. Không những muốn tiếp tiểu thư, còn muốn đem nhiều chuyện kia, đem chuyện Thôi Càn Nương các nàng tham dự khi đó này, đều diệt trừ sạch sẽ, mới tốt bàn giao cho Tam thiếu gia.
Như thế, chờ tiểu thư trở về Động Tử Lý gia, còn không biết che hay không che lấp qua được... Nhìn mệnh đi...
Một bên trầm thấp than thở, ngân châm trong tay, từ từ đâm xuống dưới.
Trương a cô đã không biết nói cái gì cho phải, chỉ là trầm thấp hít một hơi, nàng tựa hồ không sợ chết, chỉ là có chút thay chưởng quỹ kia tiểu ca không đáng.
- Vậy ta nghĩ ngươi khẳng định là che lấp không được.
Nhưng cũng ngay tại thời khắc này, bỗng nhiên dưới sườn núi có một giọng nói vang lên.
Lão quản gia nghe được thanh âm này, lập tức giật nảy mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, lại thình lình, sau lưng đột nhiên soạt một tiếng vang, lại có gì đó đang đập tới chỗ mình.
Hắn kinh hãi, không chút nghĩ ngợi vội vàng trở lại liền nắm ngân châm vạch tới, lại thình lình xúc tu trơn nhẵn, vội vàng đưa tay về phía trước, bắt lấy một cái đầu rắn, suýt chút nữa đã cắn mình, cả kinh đổ mồ hôi lạnh cả người.
Nhưng mới vừa bắt lấy cái đầu rắn này, hắn lại bỗng nhiên cảm giác đuôi rắn lật ra đi lên, không ngờ là một ngụm, cắn được trên cổ mình.
Bất thình lình giật mình, để hắn ‘A’ một tiếng hét thảm, cuống quít té ngã, ném ra ngoài.
Nhìn thấy một vật nhúc nhích trên mặt đất, thế mà lại là một đầu Song Đầu Xà.
Lại sờ cổ mình, đầu ngón tay chạm lấy, đưa đến trước mắt, đầu ngón tay thình lình dính đầy máu đen.
- Làm sao có thể?
Trong lòng giật mình không nhỏ, nhưng càng hốt hoảng trước thanh âm vừa mới nghe được, hắn vội vàng quay đầu, lại chỉ thấy được Hồ Ma đang từ dưới sườn núi đi tới.
Bên cạnh hắn bọc lấy bóng đêm âm lãnh, người dính đầy máu, nhìn trái ngược với một người chết, trên thân không có nửa điểm khí tức người sống, tuy nhiên theo hắn từng chút từng chút lên dốc, trên thân dần dần linh hoạt lên, đột nhiên ngẩng đầu, hướng về phía chính mình, sáng sủa cười một tiếng.
Mà trong bóng đêm phía sau mình, chui ra một tiểu quỷ, tiểu quỷ ghim hai cái bím tóc nhỏ, trong tay còn mang theo một cái túi da rách rưới, tựa hồ là vừa mới dùng để bắt rắn.
- Ngươi...
Hắn khó có thể tin, trợn to mắt nhìn có Hồ Ma, có loại cảm giác tam quan bắn nổ.
- Không phụ kỳ vọng, mấy yêu nhân kia đã được giải quyết.
Hồ Ma đi đến sườn núi, trước tán thưởng nhìn Tiểu Hồng Đường một chút, vừa rồi đi bắt Song Đầu Xà kia, Tiểu Hồng Đường lại lập công.
Mình sợ rắn, chỉ dám nhặt con rắn chết đánh yểm trợ, còn tốt Tiểu Hồng Đường gan lớn, đi lên nhấn xuống nơi đó, đại chiến ba trăm hiệp, sau đó cất vào trong bao vải.
Hắn đón lấy đôi mắt mở to nhìn Trương a cô, cùng Chu quản gia một mặt khủng hoảng, tâm tình thật tốt, ước lượng trong lòng bàn tay, nâng lên một vật, đương nhiên đó là Đồng Tiền Thế Mệnh Chu quản gia cho trước đó.
Nói khẽ:
- Nhưng thứ này ngược lại không dùng, thay ngươi tới tiết kiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận