Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 1643: Nhân Đầu đại trận (1)

"Minh Châu Vương, Thiết Hạm Vương, Nhất Tiền giáo, lũ sâu cá chạch dám mạo nhận dòng dõi rồng, dám đến đánh ta sao?"
Ba đạo quân đều đến trước Mãnh Hổ quan, khí thế hùng tráng, sát ý ngập trời.
Còn tại bên trong Mãnh Hổ quan, nhìn đám quân đen nghịt đang tiến đến, thì lại là một bộ dạng khác, người người ánh mắt lạnh lùng, nhìn đám quân trước quan, trên mặt lại mang vẻ phẫn hận chịu nhục.
Từ khi Thần Tứ Vương quật khởi đến nay, thanh danh vang dội, lớn nhỏ trải qua mấy chục trận, chưa bao giờ thất bại, những nơi đi qua, hoặc là người đầu hàng, hoặc là bị giết sạch.
Chưa từng có chuyện bị người đánh đến thành trì, bức đến trước quan, sỉ nhục đến mặt như vậy?
Mà hắn xưa nay dung túng cho đám thủ hạ tâm phúc, trung thành giáo môn bang hội, cho nên tại dân gian mang tiếng xấu, nhưng cũng chính vì sự kiêu ngạo này, đám thủ hạ lại cực kỳ trung thành, mỗi lần khai chiến đều ngang nhiên sát phạt, cũng nuôi thành một thân hung ác khí thế.
Lúc này binh mã trên dưới, chưa kể đến những chuyện khác, chỉ riêng cơn giận đã nghẹn đầy, chỉ chờ bùng nổ.
"Vương thượng, có cần nói chuyện với bọn chúng không?"
Trong cơn phẫn nộ, vẫn có người đầu óc tỉnh táo, thấp giọng đưa ra đề nghị.
"Nói? Có gì để nói?"
Nhưng vị ngồi trên vương tọa, khoác áo giáp đen, thân hình gầy gò, ngũ quan âm lãnh Thần Tứ Vương lại chỉ cười lạnh một tiếng.
Kỳ thật trận đại chiến này, đối với hắn cũng coi như là tai bay vạ gió.
Trước đó, khi hắn đang quét ngang mười mấy đạo binh mã phía bắc, đã hỏi rõ, vì sao cuộc liên minh hợp thành đại kế đang êm đẹp của mình, lại thành tình cảnh bị người người kêu đánh như hiện tại.
Bả Hí môn!
Trộm đổi ấn tín, khắp nơi châm ngòi đổ thêm dầu vào lửa, trong vài ngày liền tạo ra vô số cường địch cho hắn, mà không để lại dấu vết, trừ đám yêu nhân giang hồ kia, còn có thể là ai?
Nhưng nghe nói tổ tông Bả Hí môn hình như họ Triệu, mà hắn chưa từng đắc tội người họ Triệu.
Ngược lại, trước đó từng giết một đạo sĩ họ Trần tại Cừ Châu.
Đối phương dưới mí mắt của hắn còn dám bày trò, giả vờ cao nhân, chỉ trỏ, nói về tình thế thiên hạ, mệnh số rối ren, ai chịu đựng được?
Trực tiếp sai người bắt lại, lôi đến đầu tường chém đầu.
Mà những chuyện kỳ quái rắc rối, cũng bắt đầu từ đó.
Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù biết là có người giở trò quỷ, và ngay cả ba đạo binh mã ngoài kia hẳn cũng bị châm ngòi mà đến, nhưng Thần Tứ Vương căn bản không muốn giải thích.
Hiện tại đối phương đã đánh vào Cừ Châu, đánh tan không ít binh mã danh nghĩa chịu sự điều khiển của mình, chiếm mấy phủ huyện, bây giờ song phương đã đối đầu, sát khí đã nổi, lúc này giải thích lại càng mất uy phong của hắn.
"Nếu bọn chúng dám đến, vậy cứ xem bản lĩnh của bọn chúng thế nào đã."
Trầm giọng vừa nói chuyện, vị mặc áo giáp đen, chậm rãi đứng lên, giáp sắt trên thân cũng rung lên.
Tí tách, hóa ra trong khe giáp vẫn còn tích tụ máu tươi, nhỏ giọt xuống đầy đất.
"Ta vốn ghét cái trò hợp tung liên hoành, lại càng ghét đám giang hồ thuật sĩ núp sau lưng múa may, ông đây nếu có thiên mệnh, vậy liền giết hết thiên hạ, ai cản đường ta, chém kẻ đó."
"Nếu không có thiên mệnh, thì cứ giết cho đến khi người người e sợ, không ai tranh giành, vậy ta cũng vẫn là hoàng đế."
Mấy ngày liền chém giết không ngừng, cơ hồ mắt cũng không kịp nhắm, áo giáp cũng mấy ngày chưa từng cởi ra, Thần Tứ Vương bây giờ không những không lộ vẻ mệt mỏi, mà sát ý càng thêm nồng đậm.
Cái tư thế này của hắn khiến đám phụ tá và phó tướng bên cạnh cũng giật mình, nhao nhao lui lại mấy bước, quỳ xuống đất, mông cao lên, để tỏ vẻ kính sợ, còn hắn thì chậm rãi vung tay:
"Xuất quan."
"Ta tự mình đi xem, xem có trò vui gì."
"Đám người giữ thành không cần vội tháo giáp, đưa xong trò vui này, sẽ có lúc bọn chúng nghỉ ngơi."
"Nghe nói Thần Tứ Vương tàn bạo, giết người như ngóe, lấn dân như ác hổ, mà ngươi còn dám mang chữ Thần trong phong hiệu, hôm nay ta ba quân liên thủ đến trước quan, chính là muốn lau cái chữ Thần trong phong hiệu của ngươi, để cho bách tính Cừ Châu hả giận."
"Các ngươi đi theo Thần Tứ Vương, giúp Trụ làm điều ác tội ác ngập trời, còn không mau đầu hàng, mở rộng cửa thành, còn chờ đến bao giờ?"
"Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, đến lúc đánh vỡ cửa thành, sợ là muốn hàng cũng đã muộn!"
Cũng vào lúc này trước quan, thấy Mãnh Hổ quan lưng tựa núi, vô cùng hùng vĩ, trước quan trên đại địa, các lộ mãnh tướng đều đã đi ra khỏi đội ngũ.
Nhìn một lượt, thấy cờ xí phấp phới, theo thứ tự là Trung tướng quân Bảo Lương quân Thẩm Hồng Chi, Hữu tướng quân Chu Lương, quan tiên phong Triệu Trụ, tứ đại kiện tướng Lão Âm sơn, bên cạnh là Thiết Hạm Vương Chu Đại Đồng, bên cạnh là tả hữu nhị môn thần Thiết Hạm quân.
Lại một bên là Hổ tướng Tôn lão gia tử trong Bạch Giáp quân, mãng xà Thang đàn chủ, cùng các đầu mục trong quân, quan tiên phong.
Người người đều có bản lĩnh, lại trải qua chém giết sa trường, xếp thành một hàng, uy phong lẫm liệt, khí thế cực lớn.
Bây giờ đến trước Mãnh Hổ quan, nếu đối phương không xuất quan nghênh chiến, theo lệ sẽ mắng trận.
Trong quân thường có nuôi một đám người chuyên việc này, đặc biệt giỏi mắng.
Lần này bọn chúng cùng ra trận, đầu tiên nói mấy câu hung hăng, thấy đối phương không động tĩnh, chuẩn bị về trong đội ngũ nghỉ ngơi, mời đám người chuyên nghiệp đến mắng.
"Quan tài?"
Nhưng đúng lúc này, chợt nghe thấy trong quan có tiếng cười lạnh, khoảng cách xa như vậy mà lại truyền rõ ràng vào tai mọi người.
"Ta xưa nay không thích quan tài, giết người nhiều quá, đóng quan tài chậm, đào hố cũng không kịp chôn."
Lòng mọi người đều giật mình, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy cổng thành mở toang, đi đầu là một người khoác áo giáp đen, cưỡi bạch mã mắt đỏ.
Bên cạnh hắn, đen nghịt là đám ngựa tráng người cao to, trên người phảng phất có hắc khí bao quanh, tựa như quanh năm bị oan hồn bám vào, tạo thành sát khí nồng nặc cho đám thân vệ binh mã.
Keng keng keng!
Cùng lúc đó, trên cổng quan cũng có từng đợt binh mã xuất hiện, kéo cường cung.
Mọi người lúc này trong tai hình như nghe thấy tiếng hổ gầm mơ hồ.
Hung phong cuồn cuộn từ cổng quan xông ra, khi binh mã xuất hiện, lao thẳng vào mặt bọn họ, mang theo loại sát khí đoạt hồn phách khiến người ta đứng không vững.
"Đây chính là khí thế của Thần Tứ Vương giết người không gớm tay?"
"Con mẹ nó, đâu là quỷ thần phù hộ phúc tướng gì, rõ ràng là giết người giết tới nỗi Quỷ Thần cũng phải sợ yêu ma!"
"Không chỉ có hắn, những thân vệ kia bên cạnh hắn, sợ rằng mỗi một người dưới tay đều có vô số mạng người, giết người giết đến mức đạm mạc, ghê tởm, thậm chí không còn phân biệt được sự sống chết."
Bây giờ khoảng cách vẫn còn xa, mà lòng mọi người đã kêu la, các tướng lĩnh trừ Thủ Tuế môn ra đều không nhịn được lùi lại.
Lồng đèn đỏ treo trong quân Bảo Lương phảng phất cũng trở nên ảm đạm khi đối phương xuất hiện.
"Người khác nói ta tàn bạo, tự ta lại không thấy thế."
Thần Tứ Vương xuất quan, đến cách ba quân chừng năm mươi trượng thì dừng lại, uể oải mở miệng nói chuyện, không có cái loại khí phách cố gắng tỏ vẻ ra, mà ngược lại tùy ý, vung roi ngựa.
Thản nhiên nói:
"Ta có phúc xưa nay không độc hưởng, cho nên huynh đệ đều nguyện ý đi theo ta, cho dù đến lúc này, các ngươi đã giết người của ta, cướp phủ huyện thuế má."
"Nhưng ta vẫn nguyện ý cho các ngươi một cơ hội."
Vừa nói, tay cầm roi ngựa của hắn chậm rãi chỉ về đại trướng chính giữa Dương Cung:
"Ngươi!"
Rồi lại chỉ sang đại trướng Thiết Hạm Vương:
"Ngươi!"
Lại chỉ vào Bạch Giáp quân, thoáng qua trước mặt Tôn lão gia tử:
"Ngươi cũng thế."
Chỉ qua ba quân, tay cầm roi của hắn lại không ngừng, tiếp tục di chuyển, lần này tựa như cẩn thận tìm kiếm gì, rồi chỉ về phía núi xa.
Ở đó người bên ngoài đều không thấy ai, không thấy bóng dáng, nhưng hắn lại phảng phất cảm nhận được đám Hồ Ma người bên ngoài thế tục, đang đứng đó nhìn xuống chiến trường này, roi ngựa chỉ qua, cười lạnh:
"Còn có đám người giang hồ tự cho mình là siêu phàm các ngươi."
"Đây là cơ hội cuối cùng ta cho các ngươi!"
"Nếu các ngươi bằng lòng đến dập đầu, ta sẽ tha cho."
"Sau này chờ ta ngồi lên thiên hạ, các ngươi muốn quan có quan, muốn nữ nhân có nữ nhân, muốn danh tiếng thì sẽ có danh tiếng."
Nhất thời xung quanh vắng lặng im thin thít, mọi người đều bị sự cuồng vọng trong lời nói làm kinh sợ, tim chậm đi vài nhịp, vô số âm thanh giống như bị nghẹn trong cổ họng.
Quan trọng nhất là, giọng điệu cuồng vọng này nghe không giống như là nói đùa, mà lại giống như thật.
"Chết đến nơi còn ở đó nói khoác?"
Một lúc trong sự ngột ngạt, rốt cuộc có người nhịn không được, một tiểu tướng từ Bạch Giáp quân xông ra, giương cung cài tên, quát:
"Trước hết nhận mạng đi!"
Đang lúc nói chuyện, liền nghe thấy một tiếng vút, mũi tên rời dây cung, xé gió mà đến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận