Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 28: Chữ như gà bới (2)

"Đó là bởi vì bếp lò của Nhị gia còn thịnh, Nhị gia không thể dẫn theo ngươi suốt được, lão tỷ cũng không thể."
Nhị gia nói: "Cho nên, ta dự định đốt bếp lò cho ngươi, như vậy cho dù không có ai che chở, ngươi cũng không sợ những tà túy nọ xuất hiện."
Lão vừa nói, nồi nước bên cạnh bay lên làn khói kêu xì xì, ánh sáng màu đỏ của bếp lửa thỉnh thoảng chiếu lên mặt của lão.
Gió lạnh thổi tới, làm cho lời nói của lão, nhiều thêm vài phần thần bí cùng nghiêm túc.
"Đốt bếp lò?"
"Đúng."
Nhị gia thấp giọng nói: "Thế giới của chúng ta không yên bình, tà túy xuất hiện khắp nơi, chui ra từ trong núi, hại người không đền mạng, trại Đại Dương chúng ta có thể sống tốt là do tổ tông bên trong lão hỏa đường tử phù hộ, nhưng mà không thể chuyện gì cũng trông chờ vào tổ tông?"
"Cho nên chúng ta phải suy nghĩ biện pháp khác, để cho chúng ta kiếm ăn trong mảnh rừng già này."
"Biện pháp đúng là đã có."
"Những thứ tà môn nọ, thật ra chỉ là một cỗ âm khí."
"Chúng ta sợ những cỗ âm khí này, kỳ thật chúng nó cũng sợ dương khí trên người chúng ta, dương khí càng thịnh, chúng nó càng sợ hãi."
"Cho nên những tiểu tử đi theo Nhị gia ta, ăn thịt, leo núi, luyện quyền, phơi nắng, là để cho thân thể của bọn nó cường tráng, càng cường tráng càng không dễ dàng bị tà túy để mắt tới."
"Nhưng chỉ rèn luyện thôi, vẫn là không đủ."
"Muốn học được bản lĩnh để đối phó với những tà túy kia, điều đầu tiên phải làm, chính là đốt bếp lò trong thân thể của mình, khóa dương khí lại..."
"Càng tích nhiều càng tốt, giống như một cái lò lửa lớn ở trong người..."
"Đến lúc đủ hỏa hầu rồi, ngươi suy nghĩ một chút, còn có tà túy nào dám trêu chọc ngươi?"
"Việc này, thật sự là... không khoa học chút nào."
Hồ Ma nghe xong, trong lòng có chút kích động.
Không sợ không khoa học, dù sao hắn đến thế giới này đã là rất không khoa học rồi, có thể học được bản lĩnh rồi, ai còn quan tâm vấn đề này chứ?
"Phải làm như thế nào?"
"Ha ha, không vội, ngươi xem bên đó trước..."
Nhìn Hồ Ma không che giấu được kích động, Nhị gia cười hắc hắc, chỉ tới một đoạn cọc gỗ dựng thẳng gần bức tường.
Cọc gỗ hiện lên ám sắc, to đến mức một người ôm không hết, cao một thước rưỡi, dựng thẳng đứng trên mặt đất.
Nhị gia nói: "Ngươi vác cây cột di dời qua đây."
"Được."
Hồ Ma lập tức đáp ứng, chạy đến bên cạnh cây cột, vươn tay ra định di chuyển.
Cọc gỗ đặc ruột, có lẽ là không nhẹ, nhưng giờ thương thế của Hồ Ma đã tốt hơn, thể lực dồi dào, cảm giác bê một hai trăm cân cũng không thành vấn đề, nhưng khi hai tay vừa sờ vào cọc gỗ, chỉ cảm thấy cọc gỗ này lạnh buốt, dùng sức nhấc lên, cọc gỗ bất động không nhúc nhích.
"Bị gắn chặt trên mặt đất rồi hả?"
Theo bản năng hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy phía dưới ngay cả khe hở cũng không có.
Loại vật quái dị này cho hắn cảm giác có chút không đúng, bèn nhìn về phía Nhị gia.
"Ha ha, đã nhận ra rồi sao?"
Nhị gia thấy bộ dạng tò mò của Hồ Ma, nói: "Đó là Quỷ Mộc, sinh ra từ lòng đất."
"Quỷ Mộc?"
Hồ Ma trong lòng hơi kinh hãi.
Mấy ngày nay, mặc dù hắn không hiểu rõ nhiều lắm về thế giới này, nhưng thăm dò được một số chuyện từ trong miệng Tiểu Hồng Đường, ví dụ như bên trong cánh rừng sẽ có nguy hiểm, có một ít cổ thụ lâu đời, trên vỏ cây sẽ sinh ra mặt người.
Chỉ cần xuất hiện một gốc cây như vậy, khắp cả cánh rừng xung quanh sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm, nếu người sống tiến vào, thường thường sẽ không phân biệt rõ được bốn phía, bị nhốt lại bên trong đến chết.
Hồ Ma đã từng thắc mắc về những vật đó, không nghĩ rằng bây giờ có thể tận mắt thấy.
"Không sai, hai ngày trước vừa chặt xuống, đã cắt bỏ vỏ cây rồi, nếu không ngươi đã được thấy mặt người."
Nhị gia cười nói: "Tuy rằng đã bị chặt xuống cũng cắt bỏ mặt người, nhưng đã là tà môn thì chính là tà môn, chỉ cần khúc gỗ này dính xuống đất, ngay lập tức mọc rể, đừng nói là ngươi, ngay cả đại lực sĩ bên trong hàng rào dùng lực cũng không thể di chuyển được nó!"
"Muốn nó di chuyển, có hai phương pháp, một là dùng dùng lửa đốt, còn cách khác là dùng bản lĩnh của mình..."
Lão nói xong, dập tắt tẩu thuốc, lồng ngực chậm rãi phồng lên.
"Vù vù!"
Đột nhiên lão phun ra một hơi thở, giống như mũi tên nhọn bay đi.
Hồ Ma chỉ cảm thấy một đạo kình phong lướt qua người, không lâu sau bên tai nghe được một tiếng giòn vang.
Chỉ thấy khúc Quỷ Mộc dựng bất động bên người, đã bị một hơi thở của Nhị gia thổi trúng bay ra bên ngoài.
"Đây..."
Hồ Ma vừa mừng vừa sợ, bị chiêu thức của Nhị gia làm cho sợ hãi.
"Chạy rồi."
Nhị gia đắc ý đưa hai tay ra sau lưng, đứng lên, đi tới cửa nhìn thoáng qua, sau đó quay lại cười nói với Hồ Ma: "Đây là chỗ tốt khi đốt bếp lò, Nhị gia ta phun ra một hơi thở, tà túy tầm thường không chết cũng tổn thương nặng."
"Nó còn có một tên gọi thường thấy, đó là Chân Dương Tiễn, nếu như ta cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu ra ngoài, sẽ càng lợi hại hơn nữa, tên cũng sẽ đổi là Huyết Dương Tiễn."
"Nhị gia ta cả một đời không chạm vào nữ nhân, một thân đồng tử sáu mươi năm, mới có công lực thâm hậu như vậy."
Hồ Ma nhìn thân thể cao lớn của Nhị gia, trong mắt lộ ra khâm phục bản lĩnh của Nhị gia.
Nhưng mà, ngươi kiêu ngạo cái gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận