Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 506: Hai trụ đạo hạnh (2)

Hắn a một tiếng hét thảm, che mắt, khi mở ra, thình lình nhìn thấy cây đinh đóng đinh vào mắt trái, một nửa đập vào mắt.
Một màn đẫm máu, cực kỳ đáng sợ.
Trong âm thanh vừa sợ lại hoảng hốt kia, còn mang theo oán khí:
- Người kia làm sao bỗng nhiên cao tay? Càn Nương chẳng lẽ ngươi đang hại ta?
Một bên khác, hán tử thổi trúc tiêu cũng là càng thổi, càng cảm thấy không dễ chịu, cái còi như là bị hỏng, lại thổi không lên tiếng, hắn cũng cảm thấy trên thân trơn mượt, như là bị không biết bao nhiêu thứ quấn lên, biểu lộ không khỏi giật mình:
- Những hài nhi kia của ta, làm sao đều không cảm giác được?
Thình lình xảy ra hai biến cố, ngay cả Thôi Càn Nương đang vuốt cái vò làm phép, động tác cũng không khỏi mà dừng một chút.
Nàng vốn định mượn đạo pháp Hại Thủ làm cho trong lòng đối phương đại loạn trước, lại mời ra bốn đàn binh mã, một hơi xử lý đối phương, không nghĩ tới chính pháp của mình còn không có thành, người bên này đã ăn thiệt thòi đầu tiên.
Dù sao nàng cũng tới gấp, căn bản không có công phu tìm hiểu tình báo về đám người mình đang đối phó này, kỳ thật cũng rất chột dạ.
Nhưng bây giờ đâm lao phải theo lao, dù là trong lòng không có sức, cũng chỉ có thể ra tay trước, đột nhiên quay đầu, quát to với Thọ gia mặt sẹo kia:
- Vốn là khó giải quyết, các ngươi còn muốn che giấu? Muốn bị thua thiệt phải không?
- Lão ca ca, ta mời ngươi tới, cũng không phải vì xem náo nhiệt.
- Ai, ta là hành y chẩn bệnh, bình thường không làm chuyện hại người này...
Nàng tóc tai bù xù, giống như ác quỷ, một đôi mắt gắt gao nhìn lão đầu tử mang sẹo trên mặt. Nhưng lão đầu tử này lại chỉnh tốt tâm trạng, nhìn ánh mắt giống như có thể giết người của Thôi Càn Nương, mới nói:
- Nhưng ai bảo quan hệ giữa ta cùng Càn Nương thân cận làm chi? Ta giúp ngươi một lần này, về sau nếu không có thêm mấy nữ oa oa số khổ để độ hóa, nói thế nào cũng không thể bổ phần âm đức này a...
Thôi Càn Nương cười lạnh:
- Đúng đúng, về sau ngươi đi trên đường, nhìn nữ oa oa nhà ai số khổ, ta mời nàng đi theo, để cho ngươi từ từ độ hóa.
- Càn Nương thật sự là quá khách khí...
Lão đầu mặt sẹo đắc ý cười, chạy tới một bên chiếc xe kia, đưa tay sờ lấy đầu con la, nói với đạo nhân đuổi rắn.
- Vương lão đệ, ta không mang đủ đồ, liền mượn con la này của ngươi dùng! Dù sao những bảo bối kia của ngươi cũng không về được, lát nữa chiếc xe này trống, để các con giúp ngươi kéo trở về là được... Ngươi sau này đến tìm Càn Nương đền bù, như vậy nhé.
Vừa nói, vừa lấy ra một trang giấy từ tay áo, dán trên đầu con la. Mơ hồ, phía trên tràn đầy chữ viết, có chút cũ kỹ, lại giống như là phương thuốc. Ngay sau đó, hắn ấn ấn xoa bóp trên thân con la thật nhanh, lại lấy ra một cái bình sứ cổ quái, một tay che miệng mũi, một tay lung lay tới trước mũi con la, sau đó thật nhanh niệm một phen chú ngữ, chợt đưa tay, chỉ về phía dốc núi.
- Đi!
Con la kia đột nhiên đỏ mắt, trong miệng có từng ngụm bọt mép trào ra ngoài. Nó hô hô thở hổn hển, mà khí thở ra kia lại có một mùi hôi thối để cho người ta choáng đầu.
A a a a a a, kéo đứt dây cương, giống như điên, phóng đi về bên kia dốc núi.
- Lại một kẻ nữa ra tay...
Hồ Ma chợt ngẩng đầu lên, cũng đã mơ hồ đã nhận ra cái gì, trên không khu rừng kia đã hội tụ lên từng đoàn từng đoàn sương mù màu đen, mơ hồ nghe được từng hồi trận tiếng quỷ khóc sói gào bên trong, sát khí cực nặng, không biết lúc nào liền muốn đánh tới.
Bây giờ, sát khí kia còn đang chồng chất, chậm rãi đè xuống, ai cũng không biết, một phát mà vọt tới sẽ có hậu quả gì. Bây giờ khoảng cách còn xa, hắn còn nhìn không rõ ràng đó là cái gì, nhưng hắn lên đàn, lợi dụng cái đàn này làm trung tâm, cảm ứng Âm Dương giới xung quanh vô cùng linh mẫn.
Cái áp lực vô hình mà kinh khủng kia đã để trái tim hắn cũng treo lên cao. Theo sau đó, hắn lại nghe thấy một trận thanh âm va chạm lao nhanh, tựa hồ có cái gì đó đang nổi cơn điên đang xông lại. Tạm thời không phân biệt là cái gì, nhưng nghĩ đến cũng không phải thứ bình thường. Xem ra, đối phương đợi lâu như vậy, đợi đến bọn hắn tâm phiền ý loạn, cuối cùng lại kìm nén không được, đều dùng ra hết khả năng.
- A cô...
Hắn lập tức quay đầu, nhìn về hướng Trương a cô giúp mình hộ pháp bên cạnh.
Trương a cô nhẹ gật đầu:
- Là lúc này.
Hồ Ma thở dài một hơi, lập tức lợi dụng Hồng Mộc Kiếm, chỉ hướng ngọn đèn dầu trước người mình. Ngọn lửa đột nhiên lóe lên, nhảy tới trên mũi kiếm. Sau đó mũi kiếm của Hồ Ma hơi động, chỉ đến phía trên một nửa nén hồng hương, hồng hương lập tức nhóm lửa, hơi khói lượn lờ bay lên.
- Thiên linh linh, địa linh linh, ta xin mời Hồng Đăng hàng pháp thân. Hồng Đăng giáng lâm trừ tà túy, ta cung tiền gạo bái Hồng Đăng.
Theo chú ngữ Trương a cô dạy nhanh chóng nhớ tới từ trong miệng hắn tuôn ra, điểm đỏ phía trên đoạn hồng hương này cũng càng sáng tỏ.
- Hô...
Một chiếc đèn lồng màu trắng được Hồ Ma đặt ở bên cạnh cũng ngay một hơi này, đột nhiên tự động thắp sáng, ngay sau đó, đây vốn là đèn lồng màu trắng, nhưng dần dần đốt ra ánh sáng màu đỏ, loáng thoáng, thế mà càng đốt càng đỏ, cứ như đổ máu lên. Có âm thanh mơ mơ màng màng vang lên:
- A?
Bạn cần đăng nhập để bình luận