Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 509: Tuyệt chiêu áp đáy hòm (1)

Không chỉ có là Thôi Càn Nương, mấy người tới giúp đỡ ở đây, cũng đều ý thức được đối phương lợi hại.
Trừ lão đầu mang sẹo trên mặt, mang theo nụ cười lãnh đạm, đứng ngay tại chỗ, bất luận là con mắt công tượng bị cây đinh đâm mù, hay là cái người đuổi rắn kia, đều đã lòng sinh thoái ý, cảm thấy kiêng kị... đối với chiếc đèn lồng đỏ tung bay ở giữa không trung bên ngoài rừng rậm kia.
Bọn hắn cũng không biết thời gian đèn lồng đỏ kia xuất hiện có hạn, chỉ biết là tới một tà túy lợi hại như thế, quá mức khó giải quyết.
Loại liều mạng sống này, thực sự không phải có thể tùy tiện nhận lấy.
- Còn chờ làm gì?
Thôi Càn Nương đã nhận ra bọn hắn dị động, chợt quay đầu, khàn giọng hét lớn với phía bọn hắn:
- Đến lúc này, còn muốn chạy?
- Trễ rồi!
Nàng vừa nói cũng mặc kệ ba cái vò kịch liệt lắc lư trước người, biểu lộ sâm nhiên như quỷ, quát phía mấy người:
- Mấy lão ca, đừng sợ, các ngươi nghĩ ta vì sao nhất định phải trừ mấy cái của nợ này, các ngươi biết trong quan tài bọn hắn kia chính là ai?
- Đó là đại tiểu thư Lý gia Quỷ Động Tử trông coi quỷ môn, nếu như thật sự để nàng trở về, Động Tử Lý gia có thể tha cho chúng ta? Không tới nửa tháng, có một kẻ tính một kẻ, chúng ta đều sẽ bị chộp tới lấp Quỷ Động Tử!
- Cái gì?
Mấy người này vốn đang trong kinh hoảng, bây giờ càng kinh càng thêm kinh, cơ hồ bị dọa cho ngất.
Hoàn toàn không để ý tới mặt mũi, liền chửi ầm lên với Thôi Càn Nương:
- Ngươi điên rồi? Tại sao lại muốn trêu chọc nhà như vậy? Tại sao muốn kéo chúng ta xuống nước?
- Kéo các ngươi xuống nước?
Thôi Càn Nương cắn chặt hàm răng, nhìn giống quỷ giống hơn là người, âm âm u u mà nói:
- Cái gì gọi là kéo các ngươi xuống nước? Từ ngày các ngươi bước vào đạo giang hồ này, đã liền xuống nước. Cái ngày lão nương bị cuốn vào việc này, cũng đã chuẩn bị tốt chứng cứ phạm tội của các ngươi, nếu như ta xảy ra chuyện, các ngươi ai cũng đừng nghĩ tốt. Nhiều năm như vậy, các ngươi từ trong tay của ta mò bao nhiêu chỗ tốt, bây giờ còn muốn đẩy sạch sẽ?
Mấy người khác nghe, trong tâm đều đã kinh sợ, sát tâm nổi lên, nhưng nhìn bộ dáng Thôi Càn Nương một bước cũng không nhường, đối cứng đến cùng, ngược lại đột nhiên chột dạ, dù sao xác thực trong tay mọi người đều có đáy.
Một khi thật bị thọc ra ngoài, quan phủ bất kể chuyện gì, nhưng chỉ cần là chuyện có thể quản, đều sẽ để cho mình sống không bằng chết.
Giữa lúc kinh sợ, vẫn là lão đầu mặt sẹo kia thấp giọng nói:
- Càn Nương ngươi bình thường cũng không phải người không biết nghĩ, tại sao lại phải trêu chọc loại gia đình tà tính này?
- Ta cũng là không được chọn.
Thôi Càn Nương lập tức thấp giọng nói:
- Lão nương ở trên đường Bình Nam này, làm bao nhiêu chuyện, cũng trêu chọc không ít người lợi hại! Ta vốn là chuẩn bị kỹ càng, bình thường người bên ngoài muốn tìm chỗ ta ở cũng không tìm tới, nhưng ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, ngày đó vừa tới một nhà mới, ai cũng không biết, nhưng ngủ đến nửa đêm, lại thình lình có một người ngồi kiệu đến tìm được ta.
- Ta sử bao nhiêu pháp với hắn, thế mà một chút tác dụng cũng không có, đối phương cũng không nói gì khác, chỉ để cho ta đi lừa gạt một người. Ta chưa thấy qua pháp yêu dị như thế, lại thấy đối phương biết không ít nền móng của ta, cũng chỉ có thể làm theo, còn tốt đối phương cũng không có lấy ra bất luận sự việc dư thừa gì, cũng chỉ là để cho ta gạt người kia, đưa ra ngoài.
Thời điểm lừa gạt cực kỳ tuỳ tiện liền đắc thủ, bán ra ngoài cũng không có gì ngoài ý muốn, cái kiệu đen kia cũng không có lại tới tìm ta, ngược lại là về sau có một ngày, trên gối đầu của ta, lập tức nhiều thêm một bao Huyết Thực Hoàn, chắc là thù lao.
Vương Lại Tử kia đã vội la lên:
- Loại chuyện này, nghe liền quỷ dị, Càn Nương ngươi không tìm tòi rõ ràng?
- Tìm tòi cái gì?
Thôi Càn Nương thấp giọng nói:
- Loại người này tùy tiện liền muốn cái mạng nhỏ của ta, ta chỉ có thể làm theo, càng đi tìm hiểu, chết càng nhanh. Các ngươi cũng là lão giang hồ, chẳng lẽ còn có cách khác?
Đám người nhất thời bị nàng nói á khẩu không trả lời được.
Thử nghĩ đổi lại là mình, thật cổ quái đối với người thần bí như vậy, cũng xác thực không có chiêu gì, chỉ có thể nói:
- Sau đó thì sao? Làm sao ngươi biết đó là người của Động Tử Lý gia?
- Ta lo lắng đề phòng mấy tháng, một mực không có động tĩnh khác, hiểu rõ một chút, biết được người kia đã sớm bị bán đi phương nam, không biết chuyển tay mấy người, tâm ta đây cũng được an.
Thôi Càn Nương cắn chặt răng, như đang nói chuyện ly kỳ gì đó:
- Nhưng chuyện này đi qua mấy tháng, lại bất thình lình, cái kiệu đen kia lại nửa đêm tìm được ta, chỉ là lạnh lùng ném cho ta một câu, nói tiểu thư kia được người khác cứu, sắp đưa về tới nhà. Còn nói một câu...
Nàng nói đến đây, đều dừng một chút, mới thấp giọng nói:
- Nói, người ta lừa gạt kia là tiểu thư của Động Tử Lý gia.
- ...
Trong lời nói, nâng lên thân phận của người này, đã có không nói ra được bực bội cùng kinh hãi:
- Ta nào biết được sẽ là người của Động Tử Lý gia, ta khi đó lừa gạt nàng, cũng chỉ là thuận tay mà làm, thuận tay bán đi ra ngoài. Nhưng người này lại chỉ ném cho ta một câu, nói tiểu thư Lý gia kia bị phá thân thể thì cũng thôi đi. Nếu như nàng trong sạch về tới Quỷ Động Tử, đừng nói là ta, Khất Nhi bang bọn ta lẫn vào đường Bình Nam đều muốn bị âm sai lấy mạng. Ta cũng là không còn biện pháp nào, lúc này mới chạy tới bổ cứu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận