Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 24: Thái Tuế lão gia (2)

"Không nhìn ra sức lực của ngươi cũng không tệ nhỉ..."
Nhị gia cũng hơi cảm thấy kinh ngạc, gọi Hồ Ma đến trước mặt lão, nắn nắn vài cái trên vai và đùi của Hồ Ma.
Vừa đúng chạm đến miệng vết thương trên vai Hồ Ma, hắn theo bản năng trốn tránh.
Nhị gia phát hiện hai bờ vai của Hồ Ma có hai vết thương đã đóng vảy, một lớn một nhỏ, biểu cảm còn kinh ngạc hơn.
Vết thương nghiêm trọng như vậy, lúc trước chắc chắn đã bị thương rất nặng, còn chưa có hoàn toàn khỏe mạnh.
Sau khi hơi cân nhắc, Nhị gia thấp giọng hỏi: "Ngày thường ngươi đều ăn Sơn Nhục?"
"Sơn Nhục?"
Hồ Ma có chút khó hiểu, giải thích: "Mỗi ngày bà bà đều cho ta ăn thịt, nhưng hình như gọi là thịt Thái Tuế lão gia."
"Chính là nó."
Nhị gia cảm khái một tiếng, nói: "Lão tỷ thật sự đối với ngươi rất tốt."
"Tính toán ra, khắp mười dặm tám thôn trong hàng rào, không ai có năng lực mỗi ngày đều ăn Thái Tuế thay cơm cả!"
"Không chỉ là ăn Thái Tuế thay cơm, còn là Huyết Thái Tuế..."
Hồ Ma âm thầm nghĩ trong lòng, lớn gan thử thăm dò hỏi lão nhân trước mắt: "Nhị gia."
"Thái Tuế hay là Sơn Nhục mà các ngươi nói đó, cuối cùng là cái gì?"
“Hả!"
Nhị gia ngơ ngác một chút, dùng ánh mắt cổ quái nhìn Hồ Ma:
"Lão tỷ nói ngươi không nhớ được gì, nhưng ngươi thật sự quên nhiều đó, ngay cả Sơn Nhục cũng quên mất?"
"Ta..."
Hồ Ma ở bên cạnh bà bà, rất nhiều thứ không dám hỏi, dường như một khi hỏi sẽ để lộ ra chân tướng.
Về phần nguyên nhân mặc dù chỉ vừa mới gặp Nhị gia, lại thả lỏng hơn so với 10 ngày ở chung cùng bà bà đó là... Sắc mặt của lão làm cho người ta có cảm giác an toàn hơn.
Cho nên hắn trực tiếp dứt khoát nói: "Sau khi ta tỉnh lại, trong đầu trống trơn, làm sao cũng không nhớ được những chuyện trước kia."
"Nhưng lại thường xuyên nghe các ngươi nói Sơn Nhục, Thái Tuế lão gia, cuối cùng đó là cái gì?"
"Nhị gia ta cả đời dạy quyền, nhưng đây cũng là lần đầu dạy người khác..."
Đề tài này khiến cho Nhị gia khó xử, đám thiếu niên bên cạnh nghe thấy cũng hai mặt nhìn nhau.
Sau khi Nhị gia suy nghĩ một lúc, nhịn không được cười lên, dứt khoát hút nốt chút thuốc còn trong tẩu, trực tiếp đứng đứng dậy cười nói: "Được rồi, các ngươi đều thành thật ngồi xuống, Nhị gia ta sẽ dẫn tiểu Hồ Ma đi xem Thái Tuế lão gia..."
"Ngay bây giờ sao?"
Hồ Ma thấy Nhị gia quay người như muốn đi ra ngoài, trong lòng không khỏi bất ngờ.
Lúc này trời đã tối, cảnh sắc trở lên thâm trầm, xung quanh là rừng sâu núi thẳm, đã là ban đêm.
Suy nghĩ vào lúc ban ngày, bà bà dẫn hắn xuyên qua cánh rừng cũng phải cẩn thận đề phòng, sợ bị thứ gì đó xông tới.
Bây giờ là buổi tối, tà túy hoạt động càng mạnh hơn, Nhị gia lại muốn dẫn hắn đi ra ngoài?
Nhưng Nhị gia căn bản không giải thích gì cả, cũng không cho Hồ Ma thời gian để nghĩ ngợi lung tung, lão bước nhanh ra cửa, tiếp đó thò tay nhấc bổng Hồ Ma lên, giống như không tốn một chút khí lực, trực tiếp vác hắn lên vai, mở cửa nhanh chóng từ trong nông trang đi ra.
Nhị gia dáng người cao lớn, tay dài chân dài, nói là đi ngược lại giống như đang chạy, nhanh chóng vọt vào trong rừng.
Phần phật...
Giữa cánh rừng, không biết có bao nhiêu tà túy âm hiểm, làm kinh động chim chóc xung quanh bay hết ra khỏi tổ.
Hồ Ma nằm trên vai Nhị gia, cảm giác nhiệt độ cơ thể của lão tăng cao, khí tức u ám xung quanh chỉ cần vừa chạm vào đã tản ra.
Lúc đến hắn đã gặp không ít tà túy, nhưng lúc này lại không gặp một con nào.
Thẳng đến khi đi xuyên qua rừng rậm, trước tầm mắt là một khu vực thông thoáng sáng sủa, Nhị gia mới đột nhiên ngừng lại, thở không gấp, mặt không đỏ.
Sau đó lão dùng giọng trầm thấp hữu lực chầm chậm nói: "Nhìn thấy không?"
"Đó chính là Sơn Nhục, cũng chính là Thái Tuế lão gia theo như lời của người bên trong hàng rào..."
Hồ Ma ngẩng đầu, thấy được một màn mà cả đời này hắn đều không thể nào quên.
Dưới ánh sáng của hoàng hôn sắp tắt, hắn nhìn tới khu đất trống trước mắt, trên mặt đất có một dấu vết tựa như là miệng vết thương.
Nó giống như là thế giới đột ngột bị mổ ra một vết rách, cắt ngang qua mặt đất nơi đây.
Mà bên trong vết rách không ngờ còn có máu thịt mơ hồ, béo phì và to lớn, bị ép từ bên trong vết rách ra ngoài.
Hình như còn có thể loáng thoáng cảm nhận được sự hô hấp của nó.
"Người bên trong hàng rào chúng ta gọi là Thái Tuế, người trong thành gọi là Huyết Thực."
Dưới sự rung động của đồ vật thật lớn trước mặt, giọng nói của Nhị gia trở nên có chút xa xôi, nặng nề:
"Ta nghe những lão nhân gia kể, từ mấy trăm năm trước Thái Tuế lão gia đã luôn ở nơi này."
"Cắt xong lại mọc ra, lại cắt lại mọc..."
"Sơn Nhục mà ngươi ăn, chính là do bà bà chống đỡ đám tà túy quấy nhiễu, cắt từng khối mang về cho ngươi đó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận