Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 517: Tiểu quỷ cưỡi đầu (1)

Lão giả mặt sẹo thải âm bổ dương nhiều năm như vậy, lại còn trộm thọ, cũng chỉ là có thể làm cho mình trong lúc sáu mươi tuổi, vẫn giữ vững trình độ công lực gần như một giáp Thuần Dương, nhưng cũng chỉ là gần như mà thôi.
Bây giờ lại đột nhiên nhìn thấy người trẻ tuổi trước mắt kia, thế mà thật là công lực một giáp, còn là Đồng Tử Mệnh, thì sao lại không sợ hãi?
Nếu mình là có đạo hạnh này, cũng sớm đã vào phủ, làm sao lại kẹt ở chỗ này một năm như thế?
Hắn đơn giản không cách nào hình dung đột ngột kinh ngạc trong lòng bản thân vào một khắc này như thế nào, đến nỗi không kịp làm ra nhắc nhở cho mọi người.
Tại lúc Hồ Ma xé đứt Bạch Cốt Tiên của hắn, đám ăn mày xung quanh cũng đã xông tới, đèn lạnh lửa mù, tràng diện lại loạn, bọn hắn cũng không lưu ý đến vừa rồi xảy ra chuyện gì, đang nhao nhao dùng hết chiêu trong tay mình, chào hỏi người kia.
Những tên ăn mày này đều là người của Khất Nhi bang, đương nhiên không phải từng kẻ đều có bản lĩnh, nhưng dù gì cũng biết vung vôi, giội máu chó, bên trên cây gậy trong tay cũng không ít cây mang đinh, còn có hai ba tên liên thủ, giật lưới rách.
Bị bọn hắn vây quanh, người có năng lực lớn hơn nữa, cũng thường ứng phó không được.
Lại càng không cần phải nói, Thôi Càn Nương là tiếc mệnh nhất, mắt thấy đối phương có người giết đến, trong lúc cấp bách vội vã ra tay, niệm chú, đưa tới người giấy, kẹp ở giữa đám ăn mày.
Trên giang hồ này cũng có cái trò, chính là Đả Cẩu trận của đán ăn mày trên đường Bình Nam.
Chỉ là bọn hắn cũng không có nhìn kỹ rõ ràng, tại thời điểm bọn hắn xông tới, một khắc này, Hồ Ma đã quyết định dùng hết bản lĩnh thật sự, cũng không chút do dự.
Hồ Ma lại đột nhiên đứng vững, đưa tay đặt dưới xương sườn, bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, lôi âm cuồn cuộn còn giống như sấm chớp giật nổ giữa khu rừng, trong lúc mơ hồ, lại như có kinh lôi nổ vang trong cánh rừng này.
Tam trụ đạo hạnh, ngũ lôi tề minh!
- Rắc...
Một tiếng rống này, chấn động đến đám ăn mày vây đến gần bên người Hồ Ma hoặc là cách ở gần đó, đều ngây ra như phỗng, trong lỗ tai chảy ra cả máu, thần hồn không còn, khí tức diệt tuyệt, đã trực tiếp bị đánh chết.
Cách khá xa chút, cũng giống như lập tức bị chấn động đến thần hồn xuất khiếu, quên cả việc mình đang làm cái gì, cây gậy giơ trong tay đều cứng lại ở giữa không trung.
Cuồn cuộn âm khí xen lẫn người giấy đang bay về phía Hồ Ma, lại theo một tiếng rống này, đột nhiên bị thổi tùn ra phía vòng ngoài, những người giấy kia nhẹ nhàng bay ra phía ngoài, còn ở giữa không trung, cũng đã dấy lên ngọn lửa, như là quỷ hỏa bao quanh, sau đó tán loạn rơi xuống đất.
- Rắc...
Trước người Thôi Càn Nương còn sót lại hai cái vò, phía trên đã đột nhiên xuất hiện vết nứt.
Nàng như là gặp quỷ, chợt xoay đầu lại, cũng bị chấn động đến choáng đầu hoa mắt, theo bản năng sinh ra sợ hãi không gì sánh được:
- Thế nào?
- Học được bản sự, không thể vui sướng dùng hết, cũng rất khó chịu a...
Cũng tương tự tại thời khắc này, Hồ Ma cũng trầm thấp than thở, trực tiếp dùng ba trụ đạo hạnh, lại dùng Ngũ Lôi Tề Minh, lại để hắn có loại lâm ly khoái ý trước nay chưa có.
Đạo hạnh thật sự của mình là ba trụ, một trụ chính là hai mươi năm Thuần Dương, ba trụ chính là sáu mươi năm, một giáp.
Đây đã là cực hạn cao nhất của vô số người trong môn đạo có khả năng đạt tới.
Không chỉ là cánh cửa lớn đột phá ba trụ đạo hạnh, rất nhiều người trong môn đạo chính là muốn đạt tới ba trụ đạo hạnh, cũng bị đứng lại, đó cũng là một chuyện cực kỳ gian nan, cần tu hành như cao tăng khổ hạnh.
Chỉ có dạng như Hồ Ma, khi mình còn là thân đồng tử, thậm chí còn là một người chết, liền trong thời gian cực ngắn bị bà bà cưỡng ép lấy thượng phẩm Huyết Thái Tuế, cứng rắn nuôi nấng đến trình độ ba trụ đạo hạnh.
Mà sau đó bất kể là tu luyện tiêu hao, hay là trúng chiêu bị hao tổn, chập trùng lên xuống, nhưng luôn trong thời gian ngắn nhất bù lại, như thiên chùy bách luyện, cực kỳ vững chắc.
- Bạch!
Hắn dùng ra đạo hạnh chân chính, cũng lập tức không lưu tay nữa, trong lòng sinh ra sát khí bừng bừng.
Bỗng nhiên vung đao, thân thể lao ra, đều dùng năng lực Thủ Tuế Nhân, nhưng so với vừa rồi, lại hung lệ đáng sợ gấp bao nhiêu lần?
Không cần để ý đám ăn mày cách mình gần nhất bị đánh chết, Hồ Ma chỉ vừa đi ra phía ngoài, đột nhiên chặt đầu mấy tên ăn mày cản đường mình xuống, từng cái đầu tròn trượt lăn đầy đất.
Thân thể lảo đảo, máu tươi cuồn cuộn.
Dùng ra bản sự, giết người tựa như cắt cỏ, những tên ăn mày không có bị đánh chết kia, cũng trong chốc lát bị hắn chặt một đao té xuống trên mặt.
- Đây là hung nhân từ đâu tới?
Lão giả mặt sẹo cùng Thôi Càn Nương thấy Hồ Ma giết ra khỏi trùng vây, lúc này cũng bị hù cơ hồ hồn phi phách tán.
Bọn hắn đương nhiên không đến mức để ý mệnh những đồ tử đồ tôn này, chỉ là, dù sao đó cũng là hai mươi mấy mạng người sống sờ sờ, cứ như vậy lập tức bị giết rồi?
Ngươi dù là giết gà, giết liền hai mươi con, cũng sẽ không nương tay sao?
Chúng ta cho dù có biện pháp hại người, đó cũng là đến xử từng kẻ, làm sao lại tới một gia hỏa một thân khí thế hung ác như thế...
Lúc đang nghĩ ngợi, liền nhìn thấy Hồ Ma đã mang theo một thân huyết khí, vọt ra từ bên trong tử thi khắp nơi trên đất, bên trong bóng đêm tối tăm, mơ hồ có thể trông thấy trên mặt hắn mang theo một nụ cười lạnh sâm nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận