Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 1323: Tẩu Quỷ Thượng Kiều (2)

Còn Âm phủ trong Uổng Tử thành này là tâm huyết mấy chục năm của Mạnh gia, toàn bộ đều được xây dựng từ Tử Thái Tuế.
Lúc xây dựng, Mạnh gia đã không tiếc tiền của, đầu tư một lượng lớn Tử Thái Tuế. Bây giờ phá hủy, chưa kịp thu hồi, số Tử Thái Tuế này liền chảy ra ngoài, lại bởi vì đặc tính không tan biến của Tử Thái Tuế, nên chúng không biến mất mà từ từ chảy vào Uổng Tử thành.
"Ta... ta..."
Ban đầu Nhị Oa Đầu đến cứu người với tâm thế không sợ trời, không sợ đất, cũng không hề có ý đồ gì khác.
Nhưng lúc này, nhìn thấy nhiều Tử Thái Tuế như vậy, y lập tức nảy lòng tham, nói năng lấp lửng, môi run run, ánh mắt không kiểm soát được mà liếc nhanh xung quanh.
"Ta đã hứa với Hồng Bồ Đào Tửu tiểu thư là đến đây chỉ để cứu ngươi ra ngoài. Nếu không phải vì điều này, nàng ấy sẽ không cho ta mượn bảo bối đâu..."
Y dường như đang rất đấu tranh nội tâm, nói chuyện cũng bắt đầu ấp úng:
"Tuy nhiên, tuy nhiên thời gian ở Âm phủ trôi qua rất nhanh, nếu chúng ta nhanh tay một chút, có lẽ Hồng Bồ Đào Tửu tiểu thư sẽ không..."
"Phát hiện ra chứ gì?"
"Gan to đấy..."
Đúng lúc này, Mạnh gia đại lão gia ở bên ngoài thạch đài đã tức giận đến mức mặt đỏ bừng.
Ông ta ngẩng đầu nhìn lên, thấy lão tổ tông lúc này đang rất giận dữ. Đôi mắt trống rỗng kia vẫn chăm chú nhìn tà ma trên Hàng Thần Đài, trong đôi mắt vô cảm kia lại lóe lên vẻ tham lam kỳ lạ.
Lão tổ tông đang nhìn chằm chằm vào Linh Miếu Bản Mệnh phản chiếu từ trong linh hồn của tà ma kia, dường như bị thu hút bởi một bí mật nào đó vô cùng cuồng nhiệt.
Pháp lực vô tận xuyên qua tầng tầng lớp lớp Âm phủ, chín tầng đạo hạnh của ông ta đang tiêu hao với tốc độ chóng mặt, không biết có thể chống đỡ được bao lâu nữa.
Mà trong tình huống lão tổ tông đã động tâm, ông ta muốn mời lão tổ tông thu hồi ánh mắt cũng là điều không thể, nếu không muốn chọc giận lão tổ tông, người đầu tiên bị giết sẽ là ông ta.
Nhìn tà ma trên Hàng Thần Đài lúc này vẫn bình thản như không, thậm chí còn mang theo nét cười cợt, dẫn dụ ánh mắt của lão tổ tông, chậm rãi dán lá bùa thứ sáu lên người rơm, chắp tay bái lạy.
Lúc này, Mạnh gia đại lão gia thậm chí còn cảm thấy hoảng sợ, không biết bản thân sẽ bị lão tổ tông giết chết trước hay là tà ma kia sẽ sụp đổ trước ánh mắt của lão tổ tông.
Nhưng đúng lúc này, một tà tuý xuất hiện, chỉ một chiêu đã ngăn cản thạch đài sụp đổ. Quan trọng hơn là, Hồ gia và Mạnh gia là kẻ thù không đội trời chung, sao ông ta lại không nhận ra được tên tà ma mặc áo đen kia lại sử dụng đạo pháp của Tẩu Quỷ môn đạo?
Trong lòng ông ta dâng lên nỗi kinh hãi tột độ, trừng mắt quát:
"Tẩu Quỷ môn đạo đã tuyệt tích từ lâu, ngươi... rốt cuộc là ai?"
Đối với ông ta mà nói, nhìn thấy một kẻ lạ mặt sử dụng đạo pháp của Tẩu Quỷ môn đạo còn sốc hơn là nhìn thấy tà ma xuất hiện. Nhị Oa Đầu không để ý tới ông ta, chỉ cúi đầu nhìn những dòng chảy Tử Thái Tuế dưới thạch đài, giống như những con sông nhỏ hội tụ thành hồ nước. Trước câu hỏi của Mạnh gia đại lão gia, y vẫn không thèm ngẩng đầu lên.
Vô số quỷ binh âm tướng xung quanh đâu dám chậm trễ, thấy không thể phá hủy thạch đài được nữa, chúng liền ào ạt xông lên pháp đàn trên thạch đài, muốn xé nát pháp đàn.
Lúc này, thạch đài đã bị phá hủy hơn nửa, trọng lượng giảm đi rất nhiều. Cho dù Hồ Ma có ra tay cũng không thể dễ dàng như lúc trước, phải đối mặt với vô vàn Quỷ Tướng xung phong. Thế nhưng, người điều khiển pháp đàn lại dường như chỉ cảm thấy có vài con ruồi nhặng bay qua.
Y hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, trong nháy mắt, âm lôi cuồn cuộn bao trùm bốn phía pháp đàn, nổ tung xung quanh thạch đài. Vô số Quỷ Binh Quỷ Tướng bị xé nát, rơi lả tả xuống dưới.
Uy thế lúc này còn hơn mười lần so với lúc trước!
"Quả nhiên, quả nhiên..."
Mạnh gia Đại lão gia nhìn thấy cảnh tượng này thì nổi giận đùng đùng, hận không thể xông lên ngay lập tức. Nhưng ông ta cũng không còn tâm trí để ý đến chuyện đó nữa, liền cắn răng đưa ra quyết định:
"Ta đã nói sao lại xui xẻo như vậy, thì ra là chuyện này..."
"Người đâu! Truyền lệnh của ta, nhanh chóng mời bốn vị Phủ Quân đến đây...
"Hả?"
Nghe thấy lệnh này, tên tiểu quỷ đội mũ cao bên cạnh liền hoảng hốt, nuốt nước bọt, run ray nói:
"Đại lão gia, thật... thật sự muốn mời sao?"
"Âm điện Phủ Quân không... không nên nhúng tay vào chuyện của gia tộc chúng ta..."
"Nếu mời chín gia tộc kia, nhất là Hồ gia, e rằng sẽ lợi dụng cơ hội này gây sự..."
Mạnh gia muốn dựng lại Âm phủ, chiêu nạp các Phủ Quân, lại nuôi dưỡng không ít vua cỏ. Ngoại trừ lão tổ tông Mạnh gia, những Phủ Quân này đều là thế lực mà Mạnh gia dựa dẫm.
Chỉ là, những Phủ Quân này đều là những người từng được di triều phong chức. Mặc dù đã gia nhập Mạnh gia, nhưng vì thân phận và địa vị của họ nên Mạnh gia cũng không thể coi họ như gia tướng được. Muốn sai khiến thì sai khiến, nhưng bề ngoài vẫn phải nể mặt.
Một đạo lệnh phù là có thể triệu hồi được thì đó là gia nô rồi.
"Ta không biết sao? Cần ngươi nhắc nhở à?"
Mạnh gia đại lão gia tức giận quát, giơ tay túm lấy tiểu quỷ, ném nó xoay mấy vòng.
Ánh mắt ông ta đầy vẻ âm u, nhìn chằm chằm vào bóng dáng trên thạch đài, dường như nghĩ tới một vấn đề cực kỳ đáng sợ, hắn lạnh lùng nói:
"Đã đến nước này rồi, làm sao có thể để bọn tà ma này chạy thoát? Mau triệu hồi tất cả đến đây cho ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận