Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 581: Bác Bì chi thuật (1)

- Giải thích, tên chương nghĩa là Thuật lột da. Hết giải thích.
“Xong rồi sao?”.
Hồ Ma nghe tiếng nhìn lại, nhưng nhất thời không nhìn rõ.
Hắn chưa luyện đến thất khiếu của mình, thị lực không được chuẩn xác lắm, thêm vào đó tốc độ của Quý Đường rất nhanh, hiện tại cũng chỉ mơ hồ thấy trên người hắn cắm mấy chiếc kim bạc.
Nhưng cắm không sâu lắm, có cái chỉ cắm nông trên bề mặt, cứ như động tác lớn một chút là sẽ rụng.
Thủ Tuế nhân luyện ngũ tạng, cho dù đi sâu vào nội tạng cũng không sao, huống chi Quý Đường còn nhập phủ, chắc chắn càng thần diệu hơn, đây chỉ là kim bạc vừa mới vào cơ thể, sao lại khiến hắn sợ hãi như vậy?
Nhưng khi hắn hơi nghi ngờ, tiểu thư Hồng Bồ Đào Tửu vẫn bình thản, Quý Đường cũng như phát hiện ra điều gì bất thường khủng khiếp, hắn gầm lên một tiếng, âm khí trên người cuồn cuộn, đại đao trong tay lúc này, đều như tràn ngập sát khí.
Đối mặt với luồng sát khí này, Hồ Ma cũng giật mình, đột nhiên rút đao, chắn trước mặt tiểu thư Hồng Bồ Đào Tửu.
Vừa rồi hắn đã thấy cảnh tiểu thư Hồng Bồ Đào Tửu giao thủ với Quý Đường, có thể thấy, vừa tiếp được mấy chiêu, tiểu thư Hồng Bồ Đào Tửu đã tỏ ra vô cùng nguy hiểm, vô cùng vất vả.
Bản lĩnh của mình đương nhiên không bằng tiểu thư Hồng Bồ Đào Tửu, nhưng trong cận chiến, cũng có thể giúp được.
“Ủa?”.
Sau khi cô tiểu thư Hồng Bồ Đào Tửu lui về, liền rút ra một sợi chỉ đỏ từ trong tay áo, không thèm liếc nhìn Quý Đường đang làm bộ xông lên, nhưng khi nhìn thấy Hồ Ma đột nhiên chắn trước mặt mình, cô lại có chút tán thưởng.
Cùng là Thủ Tuế nhân, Lão Bạch Can và vị bang chủ của Khất Nhi bang này, bản lĩnh quả là chênh lệch rất xa, nhưng hắn vô thức dám thay mình đỡ đòn, là một người khá có trách nhiệm.
Cũng chẳng trách Tiểu Bạch đều đối với hắn….
Trong lúc suy nghĩ nhanh như điện, tay cô không ngừng di động, đưa một đầu chỉ đỏ vào miệng, nhẹ nhàng ngậm lấy, rồi ngước mắt nhìn Quý Đường.
“Vút!”.
Bên kia, Quý Đường trông có vẻ hung dữ, muốn xông tới liều mạng, nhưng ai ngờ lại là hư trương thanh thế, lao về phía trước hai bước, đột nhiên quay người bỏ chạy, chân đạp lên hai luồng khói bụi, thậm chí còn nhanh hơn cả ngựa phi nước đại.
“Chạy rồi sao?”.
Hồ Ma cũng không ngờ Quý Đường vừa rồi còn hung dữ, trước khi giết người thậm chí còn không thèm chào hỏi.
Bây giờ muốn chạy trốn, vậy mà cũng dứt khoát như vậy, cũng không thèm chào hỏi.
Nhưng không ngờ, tiểu thư Hồng Bồ Đào Tửu phía sau đột nhiên cười khẽ một tiếng, nói: “Đây mới là chỗ khó chịu nhất của Thủ Tuế nhân, có thể đánh có thể chạy, giống như một con lừa hoang, không ai đuổi kịp. ”.
“Nhưng hôm nay hắn sẽ không trốn thoát được đâu... ”.
Trong tiếng cười khẽ của nàng, Quý Đường chạy một mạch mười mấy trượng, trong lúc chạy trốn, hắn cũng vội vàng đưa tay ra rút những chiếc kim bạc vừa bị đâm vào người.
Nhưng không ngờ, những chiếc kim bạc này trông có vẻ chỉ cần giật một cái là rơi ra, nhưng khi hắn đưa tay ra rút, vừa mới cầm được một đầu kim bạc, dùng chút sức, chiếc kim bạc này đột nhiên như có sự sống, ngược lại còn đâm vào cơ thể hắn.
Dùng bao nhiêu sức để rút, kim bạc càng đâm vào cơ thể hắn nhanh hơn.
Sự thay đổi kỳ lạ này khiến hắn cũng vô cùng kinh ngạc, không dám rút mạnh nữa, chỉ tăng tốc độ, chỉ muốn chạy thật xa.
Nhưng khi chưa chạy ra được bao xa, hắn đột nhiên cảm thấy bên phải cơ thể có một luồng cảm giác nóng rát như bị hun, như thể có người cầm tiền giấy đang cháy, dí vào mắt hắn.
Vội vàng quay đầu lại nhìn, liền thấy bên cánh đồng ven đường có một ngôi mộ hoang, bên mộ có một ông lão mặc áo bông đen, đầu đội mũ quả dưa, đang giơ cao ba nén hương, rồi dùng sức cúi xuống.
Trước mặt hắn, thứ hắn đang cúi bái là một chiếc yếm màu đỏ.
Trong lúc hoảng loạn, trong lòng Quý Đường càng giật mình, cảm thấy chiếc yếm đỏ đó sao lại có chút giống chiếc yếm uyên ương hí thủy của dã bà nương kia của mình?
Cũng vào lúc ý nghĩ này vừa nảy sinh, hắn cũng đột nhiên choáng váng, thậm chí trong lúc nhất thời, dường như quên mất mình đang chạy trốn, tốc độ dưới chân cũng chậm lại.
Trong lòng đột nhiên nổi lên một cơn tức giận, cảm thấy bản thân hiện đang bận rộn chạy trốn, thật mất mặt, như thể tiểu chưởng quỹ và Hàn Nương tử đang đứng sau lưng nhìn bóng lưng của mình, cười nghiêng ngả.
Bỗng nhiên hắn không muốn trốn nữa, chỉ cảm thấy, lúc này đây, thể diện còn quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Chỉ muốn quay lại, đấu thêm một trận với chúng.
"Không tốt... ".
Ý nghĩ này không khiến Quý Đường thực sự quay lại để đấu một trận, chỉ thoáng hiện lên trong đầu hắn, nhưng cũng khiến hắn giảm bớt đà chạy trốn.
Đủ một hơi thở, đầu óc choáng váng, hắn mới nhận ra vấn đề: "Ta điên rồi sao? Còn muốn quay lại để đấu? Một nén nhang đã đến lúc, có thể giết thì giết, không giết được thì rút lui, không phải là ta đã định trước rồi sao?”
Mỗi lần ra tay, hắn đều tự đặt cho mình quy tắc một nén nhang, chính là để bản thân hiểu rằng:
Thủ Tuế nhân ra tay làm việc, một nén nhang, có thể làm được thì làm, không làm được thì phải biết điều, phải rút lui.
Cũng chính là nhiều năm qua vẫn nghiêm ngặt tuân thủ quy tắc này, mới khiến hắn dù trong lúc đầu óc choáng váng, vẫn có thể giữ lại được một tia lý trí cuối cùng, đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận