Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 46: Bản lĩnh thật sự (2)

"Thì ra là như vậy?"
Hồ Ma nghe xong có chút hưng phấn.
Không sai, thế giới này tràn đầy tà túy, người bình thường cũng không thể chỉ dựa vào mở bếp lò bị động phòng ngự.
Cũng cần phải có thủ đoạn chủ động tấn công.
Nhìn thấy mắt Hồ Ma lóe sáng mặt mày vui mừng, Nhị gia cũng có chút lâng lâng vui sướng.
Hóa ra cũng không phải là tiểu tử này không chịu cố gắng...
Lúc hắn học chữ cùng đám nhóc đã vô cùng thông minh, nếu như học bản lĩnh thật sự…mà vẻ mặt chờ mong của hắn cũng không phải là giả.
Như vậy có nghĩa là tiểu tử này không muốn sử dụng khí lực vô ích thôi sao?
Công phu cơ bản cũng rất là quan trọng đó, bếp lò chính là do càng xuất lực mới càng vượng...
Không đúng!
Ý nghĩ này của Nhị gia mới xuất hiện, lại nghĩ đến bếp lò của Hồ Ma rất vượng, không khỏi lại ỉu xìu xuống.
"Một quyền ngươi vừa thấy, gọi là Khai Sơn."
Lão đè tạp niệm trong lòng xuống, thần sắc tỏ ra kính trọng giống như người sư phụ già năm đó dạy mình:
"Khi ngươi sử dụng quyền gọi là Khai Sơn Quyền, khi ngươi dùng đao lại gọi là Khai Sơn Đao."
"Chiêu thứ hai, tương tự như chiêu thứ nhất, chỉ là phương thức có chút khác biệt, từ trái qua phải, gọi là Bàn Lan Chùy."
"Chiêu thức thứ ba, xoay người ra phía sau, từ dưới lên trên, chiêu này gọi là... Hầu Tử Ngạnh Trích Đào!"
Hồ Ma đang dùng vẻ mặt nghiêm túc nghe dạy, đột nhiên "xùy" một cái bật cười thành tiếng.
Đã hái trộm đào thì thôi, còn cứng rắn trộm nữa?
Sắc mặt Nhị gia đỏ lên, ngừng lại nói: "Tên chính là như vậy, lão sư phụ của ta cũng dạy ta như vậy, ngươi đừng thấy tên chiêu thức không nổi tiếng, nhưng tất cả đều là bản lĩnh lợi hại."
"Khai Sơn, Bàn Lan, Ngạnh Trích ba chiêu này, cộng thêm Chân Dương Tiễn lúc trước ta đã dạy ngươi, Nhị gia ta dựa vào chúng mà có cuộc sống như bây giờ đó..."
"Dạ dạ!"
Hồ Ma điều chỉnh lại trạng thái, tiếp tục dùng vẻ mặt sùng bái nhìn Nhị gia: "Còn gì nữa không?"
"Không còn."
Nhị gia chậm rãi thu lại tư thế, hai tay chắp sau lưng, nói: "Năm đó lão sư phụ dạy ta những thứ này thôi."
Hồ Ma kinh ngạc: "Bộ quyền pháp này hình như vẫn còn có chiêu tiếp theo?"
"Có sao?"
Nhị gia gương mặt ửng đỏ, may mắn trong phòng chỉ có ánh nến lờ mờ, không nhận ra được, mạnh miệng nói: "Dù sao ta cũng chỉ học những chiêu này."
Lúc trước sư phó e ngại lão ngu dốt, chỉ dạy ba chiêu này, nhưng tuyệt đối không thể nói lại.
"Vậy là đủ rồi."
Hồ Ma lập tức sửa lại lời nói, nói: "Một chiêu Chân Dương Tiễn đã đủ dùng rồi, giờ còn thêm cả ba chiêu này nữa?"
Nói xong đứng lên, hưng phấn nói: "Dạy ta đi!"
"Vẫn là thiếu niên nôn nóng..."
Nhị gia bị Hồ Ma dùng một câu một chiêu đã đủ làm cho vô cùng thoải mái, cười ha hả đá văng ghế đẩu, nói:
"Tới đây!"
Vốn Nhị gia chỉ muốn nói với Hồ Ma đợi đến khi đủ hỏa khí, sẽ dạy cho hắn, không cần gấp như vậy, nhưng hôm nay một già một trẻ hào hứng, ngay dưới ánh nến bập bùng nghiêm túc học hỏi.
Nhị gia không sợ người khác làm phiền, từng chút nói với Hồ Ma làm sao xuất quyền, làm sao điều khiển công lực, nếu như dùng quyền phải đánh như nào mới khí phách, nếu như dùng đao, nên chú ý những gì.
Một người giảng một người học, bất tri bất giác đã đến bình minh.
Những gì Nhị gia chỉ dạy Hồ Ma đã ghi nhớ hết vào trong lòng, việc còn lại là hắn tự phỏng đoán cùng luyện tập.
Nhị gia thậm chí còn có chút chưa thỏa mãn, nhưng thực sự không còn gì để nói nữa mới lưu luyến để cho Hồ Ma trở về ngủ.
"Tuy rằng thân thể là người chết, nhưng ăn quá nhiều Huyết Thái Tuế, hỏa khí của ta so với người khác càng nồng đậm hơn."
Hồ Ma nằm trên giường vẫn còn nghĩ ngợi: "Đợi khi ta học hết kỹ năng mà Nhị gia dạy, chẳng phải là có thể giúp đỡ được bà bà rồi sao?"
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bà bà chỉ vì cứu cháu của bà mà thôi, nếu biết được thân phận thật sự của hắn, không cần nói đến Thái Tuế, chắc chắn sẽ gây bất lợi đối với hắn.
Nhưng nghĩ bà ấy đã già như vậy, mỗi ngày vẫn phải đi vào trong Âm Sơn khổ cực thu thập Thái Tuế vì hắn, trong lòng có chút cảm giác không được tự nhiên, hắn dùng thân phận cháu trai bà bà, hưởng thụ hết chỗ tốt này, cũng không yên tâm thoải mái như vậy.
Huống hồ, giúp đỡ bà bà chẳng khác gì là đang giúp đỡ bản thân?
Lúc này bên trong Âm Sơn, dưới một cây đại thụ, Tiểu Hồng Đường đang run rẩy nói ra chuyện của Hồ Ma.
Bà lão ngồi trước đống lửa, sắc mặt âm u bất định.
Nghe thấy Hồ Ma bởi vì tiểu tử Thôi gia không tôn trọng đối với mình, vì vậy ra tay đánh gã bị thương, thật lâu, thật lâu sau bà mới nhẹ nhàng thở dài, sờ tay lên đầu Tiểu Hồng Đường, nhẹ giọng nói:
"Lúc trước hắn luôn rất cẩn thận, hiện giờ lại làm ra việc lỗ mãng như vậy, có thể thấy là đã biết thương bà lão này rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận