Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 21: Nhị gia gặp quỷ (1)

Trong khu rừng âm u, Hồ Ma đã mất đi cảm giác đối với thời gian và không gian.
Hắn không biết mình đã đi bao lâu, mãi tới khi toàn thân đều đổ mồ hôi mới ra khỏi khu rừng, ngẩng đầu nhìn về phía trước thì thấy một sườn núi thấp bé, một bên khác là cánh rừng còn lớn hơn nữa.
Đưa mắt nhìn xa hơn, có thể thấy chỗ sâu trong cánh rừng, có vật gì đó màu đỏ sậm mập mạp nhúc nhích giống như khối thịt cực lớn.
Cũng không biết đó có phải là do hắn hoa mắt hay không nữa?
Hắn quay qua nhìn về sườn núi, phát hiện chỗ đó có mấy gian phòng bằng đá thấp bé, còn mơ hồ thấy một vài bóng người lắc lư, hắn lập tức nhìn qua bà bà, xác định chỗ đó chính là nơi bà bà muốn dẫn mình tới.
Hắn vội vàng hưng phấn, bước nhanh theo sau bà bà.
Tới gần lại phát hiện nơi đây giống như một nông trường nhỏ vậy, xung quanh có mấy vườn rau, bên trong có một khu đất bằng thật lớn, chính giữa có một cái cối xay.
Trên vách tường thưa thớt xung quanh treo hai hàng vũ khí, có thể thấy ở trên giá có đại đao, trường thương, liên hoa câu, phi tiêu dây đặt cạnh nhau, còn có mấy tảng đá nặng nề.
Mà bây giờ ở phía trước căn phòng có một lão đầu tử cao lớn, ngồi trên ghế đẩu.
Trên bàn bên cạnh để một bình trà nhỏ và một tẩu thuốc.
Trước mặt lão là hai hàng thiếu niên cởi trần mặc quần đen, nghiêm túc luyện quyền.
"Đây là một nơi luyện võ?"
Hồ Ma có chút kinh ngạc, trong lòng không khỏi thầm nghĩ.
Hắn ngạc nhiên bởi vì chính mình đã thấy bên ngoài hàng rào là tầng tầng lớp lớp nguy hiểm, nếu như lão nhân trước mắt là người có tuyệt kỹ, có thể ở một mình bên ngoài hàng rào thì cũng thôi, nhưng sao còn có một đám thiếu niên ở cùng với lão?
Không phải mấy thiếu niên ở bên trong hàng rào, không có việc gì thì không thể tới gần hàng rào sao?
Còn lão nhân nọ có bản lĩnh lợi hại gì, lại có thể dẫn theo một đám thiếu niên sống ở bên ngoài?
"Chém giết gì đó không làm gì được chúng ta, cũng không đối phó được với Mạnh gia."
Bà bà nhìn ra suy nghĩ của Hồ Ma, quay người dặn dò: "Đưa ngươi tới đây, là để ngươi học tập một cái bản lĩnh khác của lão Nhị, nếu như ngươi có năng lực học được thứ đó, dù không có lão hỏa đường tử che chở, đám tà túy cũng không dễ dàng đến gần thân thể của ngươi."
"Huống hồ, ngươi đi theo bên cạnh lão Nhị, cũng an toàn hơn đi theo bên cạnh bà bà."
"Qua mấy ngày nữa, ta muốn đi xử lý một ít chuyện, cũng lo lắng nhất thời sơ sẩy, không thể chiếu cố tốt cho ngươi."
"A?"
Trái tim Hồ Ma đập nhanh: Ý là muốn để hắn ở lại chỗ này?
Lúc trước, chuyện thứ nhất khi hắn tỉnh lại chính là muốn chạy trốn khỏi bà bà âm u và căn nhà nọ.
Nhưng kết quả không như mong muốn, ngược lại bị dọa sợ chỉ dám ở bên người bà bà mới cảm thấy an toàn, nhưng bây giờ mới qua bao lâu, hắn vừa mới thích ứng sinh hoạt cùng với bà bà, lại ngoài ý muốn nhận được một cơ hội có thể rời khỏi?
Mặt khác, nhìn ý tứ của bà bà, không giống như là dẫn hắn tới đây để cho người khác trông chừng, mà là tìm người khác chăm sóc hắn.
"Lão tỷ, ngươi thật sự dẫn thằng nhóc này tới đây à?"
Đúng lúc này, một tiếng cười to vang lên, là lão nhân cao lớn nọ đã đi tới.
Lão vừa cười vừa đi tới trước mặt, trừng mắt nhìn Hồ Ma: "Tiểu tử, sao thấy người không chào?"
"Gọi Nhị gia."
Bà bà nhắc Hồ Ma, sau đó quay đầu nói: "Lúc trước hắn bị thương vô cùng nặng, tuy rằng đã cứu được về, nhưng không còn nhớ nhiều."
"Ài, người nhà đó ra tay thật ác độc."
Nhị gia nghe vậy cũng hơi nhíu mày, nhìn thoáng qua cánh rừng mênh mông xung quanh hạ giọng nói: "Của nợ kia còn ở nơi này không?"
"Người Mạnh gia làm việc từ trước đến nay đều là như thế, không đắc thủ sẽ không chịu bỏ qua."
Bà bà lắc đầu, tiếp nhận túi đồ trên lưng Hồ Ma, bảo Hồ Ma đi ra xa một chút, sau đó mới quay người đưa túi đồ cho Nhị gia, nói: "Thời gian trước ta đã đánh của nợ kia bị thương, nhưng không có bắt được nó."
"Có lẽ trong khoảng thời gian này nó cũng đã khôi phục lại rồi, chưa diệt trừ nó, trong lòng ta vẫn chưa an tâm..."
Nhị gia một tay nâng túi đồ lên, hơi ước lượng rồi cau mày nói:
"Lão tỷ, năm đó ngươi đã cứu mạng ta, không cầm mấy thứ này tới ta vẫn sẽ chiếu cố tiểu Hồ Ma..."
"Chuyện nào tính chuyện đấy."
Bà bà nói: "Ta dẫn tiểu tôn tử của ta tới đây, là muốn bái sư, không phải đòi ân tình."
"Ta đã dẫn hắn tới lão hỏa đường tử, nhưng tổ tông không nhận hắn, hiện giờ hắn chỉ có thể đi theo ngươi học bản lĩnh."
"Nhưng mà ta..."
Nhị gia nhíu mày, hạ giọng nói: "Lão tỷ, muốn ta dạy tiểu Hồ Ma không thành vấn đề."
"Nhưng bản lĩnh đó của ta, không phải ai cũng có thể học được..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận