Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 47: Một trụ nửa hương (1)

Đám thiếu niên bên trong hàng rào hoang dã này, đều chú ý một cuộc sống đó là sinh trưởng hoang dã.
Hồ Ma đánh nhau với Thôi Hiết Nhi, thể hiện ra sức mạnh của bản thân, đám nhóc không còn bàn tán về hắn nữa, mà kính sợ nhiều hơn.
Bản thân hắn là cháu trai của bà bà, địa vị ở chỗ Nhị gia rất cao, vốn dĩ trên người có vài phần thần bí, hơn nữa còn đánh thắng người mạnh nhất trong điền trang là Thôi Hiết Nhi, thần bí quỷ dị, ra tay tàn nhẫn, khiến cho mọi người dần sợ hãi.
"Trong làng nói bà bà nuôi quỷ, chẳng lẽ hắn cũng nuôi quỷ?"
Nghĩ tới những lời đồn của người lớn, ánh mắt của bọn họ nhìn Hồ Ma dần trở lên có chút kính sợ.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc lấy cháo người phát cháo đã thay đổi thành một người khác, thấy Hồ Ma đi đến, nhanh tay lấy khối thịt lớn nhất bỏ vào bát cho Hồ Ma.
Còn Chu Đại Đồng càng thêm khâm phục Hồ Ma.
Gã cũng học bản lĩnh của Nhị gia, nhưng gã chỉ là người lười thứ hai trong điền trang, Hồ Ma là người lười nhất.
Đến cả kỹ năng của Hồ Ma cũng là do gã dạy cho, nhưng Hồ Ma hiện giờ đã luyện đến mức tiêu chuẩn.
Nhưng như vậy thì sao chứ?
Người ta căn bản có tà pháp!
Bọn họ bản lĩnh thấp kém, không nhìn ra điểm mấu chốt, chỉ thấy khi Thôi Hiết Nhi đến gần Hồ Ma bị trượt chân, thất thế nên bị đánh.
Thấy gã cùng Hồ Ma có quan hệ rất tốt, đám thiếu niên trở lên kính sợ, ít bị đánh hơn trước.
Còn Hồ Ma, trong lòng hắn cũng không dám buông lỏng, hắn hiểu rõ trạng thái bây giờ của bản thân, biết rõ bây giờ được cung cấp đầy đủ Huyết Thực, lợi dụng điều đó khiến bếp lò bên trong cơ thể tích lũy đầy hỏa khí mới là điều quan trọng nhất.
Bởi vì trạng thái của thân thể, hắn không thể giống như các thiếu niên khác mỗi ngày vận động đổ mồ hôi như mưa, ngay cả bộ kỹ năng Nhị gia dạy hắn cũng chỉ nghiêm túc đi mô phỏng trong đầu.
Tiểu Hồng Đường tiếp tục đưa cơm đến cho hắn, dưới sự cung cấp Huyết Thực đầy đủ, bếp lò của hắn cũng tích lũy càng nhiều hỏa khí hơn.
Nhị gia dẫn theo hắn một lần nữa đi vào trong rừng, đi hỏi thăm mẹ nuôi.
Thắp ba nén hương, cống phẩm là hai bánh màn thầu, sau đó ngắt bốn năm căn cành liễu non của "mẹ nuôi".
Bởi vì bếp lò của hắn quá vượng, gần như hai ba ngày sẽ phải đổi phù chú một lần.
Hơn nữa, mỗi lần đổi phù, âm khí tiêu hao nhiều hơn lần trước, lần đầu tiên đổi phù cho Hồ Ma, chỉ cần đốt nửa cành liễu đã vẽ xong, nhưng lần thứ hai phải đốt hết cả cành liễu, lần thứ ba phải đốt mấy cành một lúc mới vẽ được.
Nhị gia thường xuyên chép miệng, nhưng không dám chậm trễ một chút nào.
Dù sao nếu cành liễu non hết, lão sẽ lại dẫn Hồ Ma hỏi thăm mẹ nuôi ngắt tiếp.
Sau vài lần như thế, vào lần tiếp theo, đến nơi phát hiện bên cạnh dòng suối không tìm được mẹ nuôi nữa.
Nhị gia dẫn theo Hồ Ma tìm kiếm một lúc, rốt cuộc tìm thấy sau một cây đại thụ cách chỗ cũ mười mét, mẹ nuôi của Hồ Ma đang run rẩy.
"Sao người chạy đi chỗ khác rồi?"
Nhị gia mất hứng, nói: "Ta dẫn theo nghĩa tử của người đến ghép nhà, cũng không tìm thấy ngươi đâu."
Nói xong đi đến ngắt một cái, sợ mẹ nuôi lần nữa bỏ chạy, còn dùng chỉ đỏ buộc lên thân cây.
Như vậy vài lần, ngay cả Hồ Ma có chút mềm lòng, cẩn thận nói: "Nhị gia, nếu còn ngắt cành của mẹ nuôi nữa, sợ lẽ sẽ trọc mất..."
Nhị gia nói: "Không sao, cùng lắm thì đến lúc đó đổi xưng hô, gọi cha nuôi cũng được..."
Gió lạnh thổi qua, cây Liễu không còn sót lại vài cành đung đưa rì rào tạo ra tiếng, giống như đang mắng người khác.
Tuy rằng ủy khuất cho mẹ nuôi, nhưng hỏa khí của Hồ Ma tích lũy rất nhanh, thời gian sau bếp lò trong người Hồ Ma cháy cuồn cuộn, tinh lực dồi dào, cả người dường như rực rỡ hẳn lên.
Hiện giờ hắn không chỉ đi ra ngoài thôn trang, còn dám đi vào rừng một mình.
Mà bản lãnh Nhị gia dạy cho, hắn cũng rất dụng tâm mô phỏng, không dám lười biếng chút nào.
Hiện giờ người duy nhất còn chút chướng mắt, là Thôi Hiết Nhi.
Sau khi bị hắn đánh nằm trên giường nửa ngày, nhìn qua giống như bị thương rất nặng, nhưng đến ngày thứ ba đã sinh khí dồi dào, làm cho hắn cảm thấy hắc cao kia thật thần kỳ.
Tuy thương thế của gã ta đã tốt hơn rồi, nhưng trong lòng vẫn còn uất nghẹn.
Những thiếu niên khác cũng đều cho rằng lần đó gã đánh nhau với Hồ Ma đã bị trúng tà, nhất định sẽ đánh một trận nữa với Hồ Ma, nhưng không ngờ gã ta vậy mà đã thành thật lại.
Nhị gia thấy được điểm mấu chốt, Thôi Hiết Nhi cũng biết rõ, không dám tìm Hồ Ma để gây phiền phức.
Thỉnh thoảng dùng ánh mắt u ám nhìn Hồ Ma.
Nhưng Hồ Ma không thèm để ý, từ khi đến thế giới này hắn đã quen với việc bị người khác dòm ngó rồi?
Chút áp lực đó hắn không coi vào đâu.
Hắn chỉ chuyên tâm hành công, sau khi trải qua một tháng ở chỗ Nhị Gia, ăn xong một chén Huyết Thực mà Tiểu Hồng Đường mang đến, hắn bỗng nhiên cảm nhận thấy bếp lò trong bụng, tích lũy hỏa khí đến trình độ nhất định, giống như phá kén hóa thành bướm.
Nếu cẩn thận hình dung, giống như bếp lò quá vượng, mơ hồ thiêu đốt cái gì đó.
Lúc này vốn là Hồ Ma nằm ở giường, lặng lẽ hành công dẫn dắt hỏa khí trong thân thể, mà khi xuất hiện cảm giác này hắn chỉ cảm thấy hỗn loạn, xung quanh nổi lên sương mù màu đỏ sậm.
Chẳng biết từ lúc nào lại mơ mơ màng màng, một lần nữa đi đến chỗ ngôi miếu âm u, thân thể đi vào trong sương mù, thấy lư hương trước mắt đang được cắm một nén hương.
Lần trước đến nơi này trong mơ, hắn nhớ rõ ràng khi rời khỏi mình đã rút nén tín hương kia xuống.
Nhưng bây giờ, tín hương đã được cắm lại vào lư hương, dài khoảng hơn ba thước, phía trên xuất hiện kim vân nho nhỏ.
Một chút ánh lửa, lúc ẩn lúc hiện, sương mù màu đỏ sậm xung quanh giống như nồng đậm hơn không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận