Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 1045: Vẫn là đi chệch (1)

Một bên là gia tộc Thông Âm Mạnh gia giàu có, quyền thế ngất trời.
Một bên là Thạch Hạp Tử thôn, nơi nghèo khó, bị lãng quên trên Lão Âm Sơn...
Nhưng tại sao, giữa hai nơi này, lại xuất hiện thứ quỷ dị như vậy, nhưng lại tương đồng đến vậy?
Vừa nhận ra điểm này, Hồ Ma liền cảm thấy tinh thần bị chấn động, vô số nghi vấn dâng lên, nhưng cũng chính lúc này, tộc trưởng lưng gù đang chậm rãi đứng dậy, bỗng nhiên há to miệng.
Một luồng hắc khí phun ra từ miệng lão, ẩn hiện vô số bóng dáng oan hồn, trong nháy mắt tràn ngập cả ngôi làng. Thủ Tuế Nhân lấy thân làm trần vật, đứng vững tại giữa pháp đàn, toàn bộ ngôi làng đều có thể mượn sức mạnh pháp đàn của Hồ Ma, nhưng đám oan hồn này lại như sở hữu sức mạnh rung chuyển cả pháp đàn, gây ra liên tiếp tiếng nổ tung vỡ vụn.
Oan hồn trong làng này vốn đã nặng hơn nhiều so với những nơi khác từng thấy, nay lại càng thêm hung dữ vô số lần, ngay cả trú ngữ của Hồ Ma cũng không thể áp chế nổi.
Trong phút chốc, chỉ thấy khắp nơi đều là khuôn mặt vui vẻ quỷ dị, từng con tiểu quỷ phấn khích đưa tay ra, liều mạng chộp lấy Hồ Ma như muốn ôm lấy.
"Cạch!"
Giây phút này, Hồ Ma cảm giác không khí xung quanh như nặng thêm gấp mấy lần, sự ngột ngạt như muốn nghẹt thở bao trùm toàn thân, nhưng hắn không kịp làm gì khác, vội vàng lấy từ trong tay áo ra một đoạn nến, đặt trước mặt mình.
Hơi chút chậm trễ, oan hồn kia đã đến trước mặt, liều mạng đè xuống không khí xung quanh.
Cho dù là trấn môn thạch xung quanh, hay Hồ Ma đang ở giữa pháp đàn, đều rung chuyển dữ dội, trú ngữ suýt nữa bị gián đoạn, mấy âm tiết ở giữa mơ hồ yếu ớt, nhưng ngay sau đó, Hồ Ma cắn chặt răng, tiếp tục niệm chú, trú ngữ bỗng nhiên lớn hơn không ít.
Dường như có một trú ngữ khác chồng lên trú ngữ của Hồ Ma, trong nháy mắt ép đám oan hồn đang lao tới trước mặt lui về phía sau.
"Đó là..."
Trong lòng Hồ Ma khẽ giật mình, vội vàng nhìn quanh, liền thấy từng trận bụi đất cuồn cuộn, bia đá dựng bốn phía ngôi làng đều nứt ra từng đường, sắp đổ sụp.
Nhưng kỳ lạ là trong những vết nứt vỡ này, lại vang lên một âm thanh mơ hồ, trùng hợp chồng lên trú ngữ của Hồ Ma, khiến uy lực của trú ngữ này như tăng gấp đôi.
"Bà bà..."
Hồ Ma nghe ra giọng nói kia, trong lòng dâng lên một chút xúc động, nhẹ nhàng lan tỏa.
Trấn môn thạch bốn phía là do bà bà năm đó dựng lên, có lẽ khi dựng bia, bà bà cũng niệm trú ngữ này trong miệng, trấn môn thạch bốn phía vẫn luôn tồn tại, nên trú ngữ này liền lưu lại, lại trùng hợp cộng hưởng với hắn đang niệm chú ở đây mười năm sau. Nhìn kỹ, thậm chí có thể thấy dưới mỗi tấm bia đá đều có một cái bóng mờ, thoạt nhìn giống hệt bà bà, đang niệm chú cùng với hắn, tiêu trừ oan khí âm trầm nặng nề nơi này.
"Bà bà, mấy năm nay, ta cũng đã học được bản lĩnh, không cần bà bà dùng pháp lực còn sót lại để giúp ta nữa..."
Sự xúc động trong lòng khiến mắt hắn cay cay, nhưng lại nở nụ cười nói:
"Nếu bà thật sự ở đây, ta lại càng hy vọng bà sẽ nói chuyện với ta một lát..."
Vừa nghĩ đến đây, trú ngữ trong miệng hắn vẫn không ngừng, lại trực tiếp đứng dậy.
"Xoẹt..."
Cùng lúc đó, lão già lưng gù thấy âm khí bị đẩy lùi, bỗng nhiên giơ gậy chống lên, thô như cột đá, thoạt nhìn như được kết cấu từ từng bộ xương khô, đâm thẳng về phía Hồ Ma đang ngồi xếp bằng giữa làng.
Đối phương chắc chắn không phải thực thể, chỉ là một cái bóng, nhưng cốt trượng mà lão đâm tới lại ngưng thực đáng sợ, âm khí âm u, lại có lực đạo như muốn khiến toàn thân Thủ Tuế Nhân hóa thành tro bụi, đâm thẳng đến trước mặt.
Tứ phương trấn môn thạch, cộng thêm Hồ Ma, năm trấn vật. Thứ kia phá vỡ bát kỳ thứ nào cũng đồng nghĩa với việc thoát khỏi lồng giam.
So với trấn môn thạch đã nhốt nó mười năm, theo bản năng, nó cảm thấy Hồ Ma vẫn yếu hơn một chút, hơn nữa Hồ Ma là trần vật thứ năm, là then chót của pháp đàn, nên nó vẫn chọn Hồ Ma.
Nhưng có lẽ nó cũng không ngờ Hồ Ma lại chủ động đứng dậy đón cốt trượng của nó đâm tới, một tiếng gầm trầm vang lên, hồn quang trên người tỏa ra, trên đỉnh đầu Hồ Ma lại biến thành một Hồ Ma mặt xanh nanh vàng cao ba trượng.
Sau đó một bước đạp xuống, tung ra một quyển thật mạnh.
Trong nháy mắt, đã đập nát cốt trượng của lão già lưng gù đâm tới, từng mảnh xương vỡ vụn trên đó rơi xuống đất, tiếng kêu khóc thảm thiết vang lên, chấn động màng nhĩ tê dại.
Còn Hồ Ma, mặt không chút thay đổi, lại ngồi xuống, pháp tướng trên người cũng biến mất theo động tác ngồi xuống, mà hắn thì chú ngữ trong miệng vẫn không ngừng, sắc mặt lại lạnh lùng, hai tay kết pháp quyết, chỉ về phía trước. Trong không khí, tiếng nổ lép bép vang lên, rõ ràng mắt thường không nhìn thấy gì, nhưng lại luôn cảm thấy dường như có một luồng lực lượng cường hãn mà quỷ dị nào đó đang cuồn cuộn trước mặt.
Bóng dáng lưng gù khổng lồ kia, vừa mới bị pháp tướng Hồ Ma ngưng tụ ra đập vỡ gậy chống, loạng choạng không vững, ngay sau đó, lại bị âm lôi cuồn cuộn này nhấn chìm, trên người bị xé rách ra mấy vết lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận