Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 26: Bang Huyết Thực (2)

Nghe Nhị gia nói, Hồ Ma mơ hồ hiểu ra.
Kiếp trước hắn cũng thấy nhiều loại chuyện này, châu Phi sinh sản ra Blood Diamond, nhưng không có người nào vì khai thác Blood Diamond mà kiếm được nhiều tiền cả.
Quốc gia phong phú dầu mỏ, nhưng không phải mỗi một người đều giàu đến chảy mỡ.
Nhất là trong khu tam giác, dân bản xứ quả thực nghèo không khác quá sức...
Hắn mơ hồ phát hiện chỗ tương đồng của hai thế giới.
Nhưng mà, bà bà có bản lĩnh tự đi cắt Thái Tuế, hắn biết rõ, nhưng Nhị gia hình như đã hiểu lầm, bà bà không chỉ cắt mỗi thịt Bạch Thái Tuế mà thôi...
Yên lặng suy nghĩ, hắn lại thử thăm dò hỏi tiếp: "Còn thứ tốt hơn so với Lục Thái Tuế thì sao?"
Nhị gia cười ha ha, nói: "Đương nhiên cũng có, Thái Tuế lão gia không chỉ có ở chỗ lão Âm Sơn chúng ta, ở trong núi nơi khác, thậm chí là trong thành thị cũng có từng tòa Sơn Nhục mọc ra."
"Sơn Nhục càng lớn, càng dễ dàng xuất hiện một chút bộ phận hiếm, Bạch Thái Tuế tương tự như Lục Thái Tuế, khá là thường thấy, có thể xác định địa điểm để cắt mà thôi, nhưng những thứ hiếm có khác không giống vậy."
"Giống như Huyết Thái Tuế thưa thớt hơn so với Lục Thái Tuế, mỗi một lần cất ba năm đều không mọc dài trở lại."
"Nhưng công dụng và giá trị không biết cao hơn so với Lục Thái Tuế bao nhiêu lần, một lượng hoàng kim cũng không mua được..."
"Đắt như vậy?"
Hồ Ma đã sớm biết Huyết Thái Tuế trân quý, nhưng nghe xong trong lòng vẫn kinh hãi, càng thêm hiếu kỳ:
"Ăn Huyết Thái Tuế có tác dụng gì?"
"Không biết."
Nhị gia nói: "Nhị gia ta đời này chỉ đào được một khối nhỏ Huyết Thái Tuế, sau đó đánh nhau vỡ đầu cùng ba thợ mỏ mới cướp được, nhưng thứ bảo bối này đừng nói là ăn, ngay cả bỏ ra để ngửi ta cũng không nỡ, ta lập tức giao cho đốc công, đổi thành tiểu kim bảo."
"Haha, chắc ngươi không biết tiểu kim bảo đáng giá bao nhiêu."
Nhị gia mặt mày hớn hở nói tiếp: "Ví dụ ngay bên trong hàng rào, ta muốn lấy cô nương nhà ai, thì sẽ lấy cô nương nhà đó."
"Ta còn có thể mua đồ ăn lương thực đủ cấp cho nhiều năm, lấp đầy cả một căn nhà nhỏ."
"Thế..."
Hồ Ma nghe vậy, nhịn không được suy nghĩ, Nhị gia bình thường ở bên ngoài hàng rào, hoàn cảnh cũng bình thường, căn nhà nhỏ đâu? Vợ đâu?
Nhị gia biết hắn đang suy nghĩ gì, cũng ý thức được hiện giờ Hồ Ma không nhớ gì.
Lão thở dài nói: "Con bà nó chứ, ta chơi bài cửu với Triệu lão cửu, thua tiểu kim bảo vào tay lão ta, ngươi không thấy căn nhà sàn tốt nhất bên trong hàng rào là của lão ta sao, lão cũng dựa vào tiểu kim bảo của ta, mới cưới được người phụ nữ xinh đẹp nhất của Chu gia..."
"Bằng không làm sao ta biết tiểu kim bảo làm được nhiều chuyện như vậy?"
Hồ Ma thoáng cái không biết nói gì nữa, hình như hắn đã gợi lại chuyện thương tâm của Nhị gia.
Nhưng nghe xong những thứ này, hắn dần ý thức được, trong khoảng thời gian hắn tỉnh lại này, đã trải qua những gì.
Hắn ngày nào cũng ăn Huyết Thái Tuế.
Hắn còn nhớ rõ mỗi ngày mình đều ăn không giảm bớt dù chỉ một cân.
Ăn no tới mức phát ngán.
Dưới ánh mắt uy hiếp của bà bà hắn mới miễn cưỡng nuốt nó vào trong bụng...
Nếu như nói Huyết Thái Tuế quý hơn so với vàng, chẳng phải mỗi ngày hắn đều ăn một cân vàng trở lên?
Vậy thì bản lĩnh của bà bà phải lớn đến mức nào, mới lấy được đồ về cho hắn ăn?
Đương nhiên, dù bà bà có bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng không thể nào có vô tận Huyết Thái Tuế, nếu không hà tất phải ở bên trong hàng rào?
Đại khái chính là như vậy, mới dẫn hắn đến chỗ Nhị gia.
Chỉ khi hắn nhận được phù hộ của các lão tổ tông, hoặc là học được bản lĩnh trừ tà của Nhị gia, hắn mới có thể chân chính không cần dựa vào thịt Thái Tuế để sống?
"Nhị gia..."
Hắn thầm nghĩ trong lòng, cố gắng làm cho bộ dạng giống như không nhớ gì cả: "Vậy phải làm như thế nào mới học được bản lĩnh của ngươi?"
"Học bản lĩnh của ta, cũng không thể dễ dàng đâu!"
Nhị gia là một người tiêu sái, vừa quay đầu đã quên đi việc tiểu kim bảo, đi về phía Hồ Ma, nhấc hắn lên trên lưng, quay đầu đi về phía trong rừng, cười nói: "Bản lĩnh của Nhị gia ta đây, một cần thân thể cường tráng đủ Tiên Thiên, hai là có thể chịu được cực khổ và biết nhẫn nại."
"Tiền đi cắt thịt ai mà không muốn kiếm? Nhưng vì sao chỉ có mấy người đi theo Nhị gia ta học bản lĩnh? Bởi vì người khác không học được."
"Bây giờ trên người ngươi vẫn còn tổn thương, theo lý thuyết ngươi phải dưỡng thân thể thật tốt, mới có thể xem nội tình của ngươi."
"Chỉ là lời của lão tỷ nói khá quan trọng, hơn nữa, lão tỷ vì trị bệnh cho ngươi, cho ngươi ăn... Nhiều thịt Thái Tuế như vậy... Chắc đều là Lục Thái Tuế phải không? Nếu không nội tình của ngươi không thể nào tốt như vậy... Cho nên, có lẽ thân thể của ngươi không có vấn đề gì, vậy sẽ không phiền toái."
"Buổi tối hôm nay, Nhị gia sẽ giúp ngươi điểm bếp lò trước!"
"Điểm bếp lò, là làm cái gì?"
Trong lúc Hồ Ma đang suy nghĩ, còn chưa đợi hắn hỏi rõ ràng, Nhị gia đã vác theo hắn bước đi vào trong rừng.
Lần này lão không chạy, thân thể cũng không trở nên nóng hổi, mảnh rừng tối tăm phía trước bỗng trở lên sâu thẳm và thâm trầm hơn rất nhiều, thậm chí Hồ Ma không biết mình đã nghe được bao nhiêu âm thanhSột soạt ở xung quanh, nhưng lúc nhìn chăm chú tới chỉ thấy có nhánh cây lặng lẽ rụt trở về.
"Muốn điểm bếp lò, bước đầu tiên, chính là ngươi phải nhận kết nghĩa."
Nhị gia vác theo Hồ Ma tìm kiếm trong rừng, cuối cùng dừng lại bên một thân cây liễu to bên dòng suối.
Cũng không biết cây này đã bao nhiêu tuổi rồi, cành liễu rủ xuống, bên trong tối om như ngàn vạn sợi tóc.
"Tiểu Hồ Ma, quỳ xuống dập đầu, phải thành kính."
Nhị gia buông Hồ Ma xuống, nói: "Nhị gia ta làm chứng cho ngươi, bắt đầu từ hôm nay, đây là mẹ nuôi của ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận