Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 1261: Chém dưa thái rau (2)

"Không được, không được, ta thấy tên Tẩu Quỷ kia rất lợi hại, không phải loại Tẩu Quỷ bình thường..."
Tiết ma ma thấy bọn họ kích động, như muốn ra tay đánh nhau, vội vàng kêu lên:
"Hơn nữa, đó còn là một Đường Quan..."
"Nếu không đi, e là sẽ bị lực sĩ mặc kim giáp đến chém đầu..."
"Đường Quan thì sao?”
Tên cầm đầu A Tuấn cười lạnh:
"Ai mà chẳng biết bốn vị Đại đường quan của Tẩu Quỷ chỉ là trò cười?"
Bên cạnh có người nói:
“A Tuấn ca, tin tức của huynh chậm rồi, nghe nói bốn vị Đại đường quan của Tẩu Quỷ đều là trò cười."
"Nhưng đám tiểu quỷ dưới trướng bọn chúng đều là những kẻ rất lợi hại..."
Tên cầm đầu nhất thời do dự, chưa thể đưa ra quyết định. Nhưng đúng lúc này, trong bóng tối phía xa đột nhiên xuất hiện một mảnh đuốc, tiếng vó ngựa như sấm ran vang lên, chỉ nghe thấy một giọng nói vang dội:
"Tiết mama đừng sợ, ta đến giúp người đây."
Mọi người đều giật mình, nhận ra đó là giọng nói của thiếu gia nhà họ Hạ, liền ngây người:
"Tên nhóc nhà họ Hạ này bị điên rồi sao?"
"Chúng ta đang muốn cướp tiền của ngươi, vậy mà ngươi lại chủ động đến giúp đỡ?"
Cũng có người âm thầm vui mừng:
"Hắn mang theo binh mã đến đây, huyết khí thịnh vượng, vừa vặn có thể khắc chế Tẩu Quỷ!"
Chỉ là trong lúc hỗn loạn, không ai hỏi tại sao thiếu gia nhà họ Hạ lại đến nhanh như vậy.
Có người theo bản năng cho rằng Tiết mama đã gây chuyện ở thành Nghiệp Châu, vì vậy thiếu gia nhà họ Hạ mới biết chuyện.
Vừa mới nghĩ đến đây, đám người đã thấy ánh đuốc đến gần, từng đám tráng sĩ dũng mãnh cưỡi trên lưng ngựa cao to, cường tráng tản ra, bao vây toàn bộ ngôi làng.
Những người phản ứng chậm thì đang vui mừng khôn xiết:
"Nhà họ Hạ quả nhiên là gia tộc lớn, ngầm nuôi dưỡng một đội quân hùng mạnh như vậy ở Nghiệp Châu, cho ăn ngon, mặc đẹp, trang bị vũ khí, áo giáp tốt, còn thưởng tiền bạc hậu hĩnh.
"Trước kia nghe nói Trường Thắng Vương rất kiêng kị, âm thầm nuôi dưỡng, không dám để lộ, nhưng bây giờ lại dám mang ra ngoài, cho dù là Tẩu Quỷ hay ác quỷ gì, đối mặt với binh mã hùng mạnh, huyết khí thịnh vượng như vậy, thì có thể làm được gì?"
Nhưng trong lúc vui mừng, bỗng nhiên có người phản ứng lại:
"Không đúng, sao bọn họ lại bao vây chúng ta?"
Lời còn chưa dứt, đám binh mã bao vây ngôi làng kia đột nhiên đồng loạt giương cung bắn tên. Trong chớp mắt, mưa tên như trút nước, rọi sáng cả vùng như ban ngày. Mùi dâu hỏa nồng nặc xộc vào mũi, theo sau là những mũi tên rực lửa bắn xuống.
"A..."
Mọi người hoảng hốt né tránh, Tiết mama hét lớn:
"Hảo đồ đệ, ngươi làm gì vậy..."
"Ha ha...'.
Trong đám người, một người cưỡi ngựa bước ra, chính là thiếu gia nhà họ Hạ, cười lớn nói:
"Ta biết mama quen biết rất nhiều người, cho nên đặc biệt điều binh khiển tướng đến đây tiễn mama một đoạn đường."
"Hỏng rồi..."
Nghe vậy, Tiết mama và đám người giang hồ lập tức kinh hãi, trong lòng hiểu rõ:
"Chuyện của chúng ta đã bại lộ, hắn ta e rằng đã sớm biết chúng ta muốn cướp tiền và đội quân của hắn..."
Trong cơn hoảng sợ, đám người giang hồ này tuy đều có bản lĩnh, nhưng cũng không dám ngồi chờ chết, nhao nhao nhảy dựng lên, muốn chạy trốn.
Nhưng không ngờ, đám binh mã kia sau khi bắn hai đợt tên, liền đồng loạt giơ trường mâu lên, chia thành từng nhóm bốn người, giống như sóng thần, khí thế ngút trời, lao thẳng vào trong làng.
Từng người đều tràn đầy huyết khí, giống như thiêu đốt. Những tên giang hồ tưởng chừng như rất lợi hại kia, vừa mới giao đấu đã bị đâm thủng người.
Trong số đó cũng không phải là không có kẻ cứng đầu, ví dụ như gã Thủ Tuế cầm đại đao, có bản lĩnh luyện ngũ tạng.
Hắn ta vung đại đao, liên tiếp chém chết bốn năm tên lính, muốn xông ra khỏi làng thì bị đám kỵ binh mặc áo giáp đen phía ngoài dùng lưới đánh cá bao vây, trói chặt lại.
"Thủ Tuế? Xem ngươi còn chạy đi đâu?"
Thiếu gia nhà họ Hạ cười lạnh, năm con ngựa phi tới, móc sắt lần lượt móc vào tứ chi và đầu của gã.
Roi ngựa quất mạnh, năm con ngựa đồng thời chạy ve năm hướng khác nhau, xé xác gã Thủ Tuế thành năm mảnh, không còn mảnh nào nguyên vẹn.
"Ngươi dám? Ngươi dám làm vậy sao?"
Những tên giang hồ đến giúp Tiết mama, đa số đều là cao thủ, có kẻ đã bước vào Nhập Phủ, nhưng số lượng quá ít ỏi. Bây giờ bị đám binh mã hùng mạnh này bao vây tấn công, đã sớm sợ vỡ mật. A Tuấn liều mạng gào thét:
"Ta là quân sư bên cạnh Trường Thắng Vương..."
"Ngươi dám nuôi dưỡng tư binh, làm hại chúng ta, Trường Thắng Vương mà biết chuyện, chắc chắn..."
"Trường Thắng Vương?"
Người thanh niên cưỡi trên lưng ngựa móc móc tai, khinh thường nói:
"Trường Thắng Vương cái khỉ gì?
"Đó là đại ca của ta, Muộn Đạo Lư..."
"Mẹ kiếp..."
"Không tham gia hội nghị lần này, thật không biết được, người mà ta phòng ngừa ba, bốn năm nay, Trường Thắng Vương kia, lại chính là người trong nhà..."
"Mẹ kiếp... Nhìn thấy cảnh tượng tàn sát đẫm máu này, Nhị Oa Đầu đứng từ xa quan sát, không khỏi cảm thán:
"Tiểu tử Ngũ Gia Bì này ra tay thật tàn nhẫn... Giết nhiêu người như vậy mà mặt không biến sắc?"
"Quân đội trên sa trường, quả nhiên có thể khắc chế đám người giang hồ. Ngay cả ta..."
"Muốn giết sạch bọn chúng, ít nhất cũng phải mất một nén nhang!"
Hắn còn chưa thỏa mãn xoay người rời đi, bỗng nhiên lại nhớ ra:
"Hỏng rồi, chỉ lo xem náo nhiệt..."
"Huynh đệ Lão Bạch Kiền của ta còn đang chờ ở dưới đó..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận