Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 55: Bạch Bồ Đào Tửu kêu gọi (1)

"Ngươi cũng muốn đi?"
Vừa nghe lời mà Hồ Ma nói, cả tộc trưởng và Nhị gia, đều lắp bắp kinh hãi.
Tình hình của Hồ Ma, người bên trong hàng rào cũng đã biết sơ sơ, đầu tiên là sau khi trở về từ trong rừng, bà bà đi mời tổ tông bên trong lò thiêu xác phù hộ Hồ Ma, nhưng cuối cùng tổ tông không nhận hắn, cũng không được những người đi trước phù hộ.
Sau đó đến chỗ ở của Nhị Gia để học bản lĩnh, nhưng lúc này cũng mới chỉ đi được vài ngày.
Hiện giờ muốn đi vào rừng, có khác gì đi chịu chết đâu?
"Ngươi đừng đi, cẩn thận kẻo làm trễ nải chuyện của Nhị gia!"
Lão tộc trưởng phản ứng kịp, nghiêm túc dặn dò Hồ Ma: "Chuyện đi tìm bà bà, bọn ta sẽ nghĩ biện pháp."
"Không thể kéo dài nữa, hơn nữa nơi mà bọn người trong thành muốn đến cũng là nơi mà bà bà của ta đến, không phải sao?"
Hồ Ma đã suy nghĩ cẩn thận, kiên trì nói.
Bà bà chắc chắn đã gặp phiền phức, nếu không sẽ không quên việc đốt hương cho Tiểu Hồng Đường về nhà.
Bà bà gặp phiền phức, hoặc là không cần người khác hỗ trợ, hoặc chỉ có Nhị gia mới có năng lực để giúp, cho nên hắn nhất định phải đi cùng Nhị gia.
Về phần khi đi vào trong rừng gặp nguy hiểm...
Hồ Ma đã sớm suy nghĩ đến điều đó, bây giờ hắn đã hành công có chút thành tựu, tà túy bình thường chắc chắn sẽ không dám đến gần.
Còn nếu đã dám đến gần thân thể của hắn, thì cho dù là ở bên trong hàng rào cũng có thể lấy mạng hắn.
Nếu hắn ở lại trong hàng rào, mà không có Nhị gia bảo vệ, chờ đợi trong lo lắng không biết vận mệnh của bản thân, chi bằng đi cùng đám người đó vào rừng, vừa có Nhị gia bảo hộ, vừa tìm kiếm bà bà.
Cho dù chỉ là sợ bóng sợ gió, đợi đến khi bà bà quay về trong hàng rào, Tiểu Hồng Đường cảm ứng được quay về thông báo, cả hai bên cũng yên tâm.
"A... Đúng, vậy tiểu Hồ Ma ngươi cũng cùng đi đi."
Nhị gia vốn muốn khuyên Hồ Ma ở lại trong hàng rào, nhưng lời nói đến miệng, chợt hiểu ý của Hồ Ma nên thôi không nói nữa.
Chính là đạo lý này, hiện giờ Hồ Ma ở bên lão mới là tốt nhất.
Lão cũng đã suy nghĩ đến ý này, chỉ là phản ứng hơi chậm chút.
"Ta nói này, trại các ngươi lớn như vậy, tìm một người dẫn đường khó khăn đến thế à?"
Lúc này, lão đầu mặc trường sam khoanh hai tay ngắm phong cảnh cách đó không xa mỉm cười đi tới, nói: "Chúng ta muốn lên núi, nếu ở đây không có ai quen thuộc khu rừng này, chúng ta đi đến trại khác tìm, vẫn kịp để lên núi."
"Có, có."
Tộc trưởng nghe vậy vội vàng cười nói: "Không phải là đã gọi đến rồi sao? Ta nói với lão chút quy tắc, đừng trêu chọc quý nhân mà thôi."
"Ta dẫn bọn ngươi lên núi, tám trăm dặm xung quanh Âm Sơn Lâm này, chỉ có ta là quen thuộc nhất."
Nhị gia nhìn về phía lão đầu mặc trường sam, nói: "Nhưng ta cần dẫn theo tiểu tử này, nó là trợ thủ của ta."
"Dẫn đường còn cần trợ thủ sao?"
Lão đầu cười liếc mắt nhìn Hồ Ma, nói: "Đi thì đi thôi, nhưng mà không thể trả tiền công cho hắn."
"Vốn dĩ là không tính tiền..."
Nhị gia trầm giọng nói một câu, đi vào trong hàng rào: "Ta đi chuẩn bị lương khô."
"Không cần, ta đã chuẩn bị rồi, sẽ không để ngươi thiếu đồ ăn thức uống, đừng kéo dài nữa, lên đường sớm chút!"
Lão đầu trường sam giơ tay lên ngăn cản, vẫy tay với người phía sau: "Dỡ đồ xuống!"
Hình như những kiệu phu cùng hộ vệ bộ, vô cùng thành thạo, nghe vậy lập tức mở khoang xe ngựa, bên trong đầy ắp rương hòm hành lý.
Bọn họ chuyển tất cả bao lớn bao nhỏ xuống, lấy ra mấy cái dùng để đựng đồ, dùng dây thừng buộc lại, mỗi người vác một túi trên lưng.
Bao lớn nhất trong đống đó, không chút do dự vứt cho Nhị gia.
Ngay cả Hồ Ma, đối phương cũng không khách khí, ném một cái bao áo tới: "Thằng nhà quê, ngươi cũng phải vác một bao."
Hồ Ma lặng lẽ nhận lấy bao áo, không hề kháng cự.
Hắn hiện tại, tóc ngắn, quần áo toàn vải thô, trên chân đi giày vải, quả thật giống như đứa trẻ dưới quê.
Ngoại trừ việc đi tìm bà bà, hắn cũng có chút hiếu kỳ đối với bọn họ, có lẽ có thể thông qua họ để hiểu rõ thêm về thế giới này.
"Gần trưa rồi."
Lão đầu mặc trường sam nhận lấy bao tải từ người bên cạnh đưa, vác lên trên lưng. Xắn ống quần, chỉnh lại thắt lưng, làm xong mới cung kính hỏi người trong kiệu: "Chúng ta có thể xuất phát được không?"
"Có thể."
Trong kiệu, vang lên một thanh âm nhàn nhạt.
Hai người đàn ông cường tráng đi tới cạnh bên cỗ kiệu, nhấc hai thanh đòn lên vai.
"Bọn họ muốn khiêng kiệu đi lên núi?"
Hồ Ma ở một bên thấy vậy, có chút ngạc nhiên.
Đường trong rừng rất khó đi, xe ngựa căn bản không đi được, cho nên hành lý trên xe ngựa phả dỡ xuống, dùng sức người vác đi.
Nhưng người này trong kiệu, vẫn cần kiệu phu khiêng kiệu vào trong rừng?
Đương nhiên, đây là chuyện của người ta, đã sớm thương lượng rồi, không ai có ý kiến gì, chuẩn bị xong thì xuất phát.
Hồ Ma thu hồi ánh mắt, lặng lẽ đi theo bên cạnh Nhị gia.
Một đoàn người rời khỏi hàng rào, trực tiếp đi về phía tây, đó chính là nơi hoang vu và bí ẩn nhất Âm Sơn Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận