Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 57: Người chuyển sinh thứ hai (1)

"Hả?"
Sau khi nghe được tiếng gọi này, Hồ Ma kích động, lập tức tỉnh lại.
Nói tỉnh cũng không chính xác, hắn vẫn còn đang ngủ, chỉ là ý thức bỗng nhiên thoát trạng thái mơ màng, đi vào ngôi miếu kỳ quái trong mộng.
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy được trong lư hương trước mắt, tín hương của hắn đang cháy.
Xa xa trong sương mù màu đỏ sậm, có một đám khói nhẹ nhàng, bay xuyên qua sương mù, nhẹ nhàng xoay tròn bên cạnh hắn.
"Bạch Bồ Đào Tửu ở Lão Âm Sơn kêu gọi. ."
Lúc này đối phương đã cất tiếng gọi lần thứ hai, nghe ra được là một giọng nói khàn khàn, kèm chút mê hoặc.
"Lại tìm được người khác rồi?"
Hồ Ma bình tĩnh lại, xác định đây không phải là ảo giác, trong lòng trở lên hưng phấn.
Trước kia mãi không tìm được ai khác, bây giờ lại thình lình gặp được người chuyển sinh thứ hai ở thế giới này?
"Ngươi..."
Hắn há miệng định nói, nhưng nhất thời nhịn xuống, suy nghĩ một chút, thử thăm dò hỏi: "Lão Bạch Can đã nghe được kêu gọi, xin hỏi ngươi là..."
Ngay khi Hồ Ma trả lời, một đám sương mù màu đỏ từ bên ngoài chui vào làn khói, dường như đã tìm được mục tiêu, đột nhiên quấn quanh trên tín hương của hắn.
Tiếng kêu gọi vừa xong cũng hơi trầm mặc, không lâu sau một lần nữa vang lên, có chút kinh ngạc:
"Ngươi là tên tiểu hài tử từ bên trong trại ra?"
Hồ Ma lắp bắp kinh hãi, thất thanh hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
"Giọng nói."
Giọng khàn khàn dừng lại một chút, thấp giọng hỏi: "Bình thường lúc ngươi kết nối cùng người khác, không thay đổi giọng nói sao?"
Lời này làm cho Hồ Ma hơi bối rối: "Làm thế nào để đổi giọng nói?"
Đối phương lại trầm mặc, lát sau mới nói: "Phương pháp có rất nhiều, ta cũng không biết nên trả lời ngươi như thế nào."
"Nhưng mà, ngươi ngay cả thay đổi giọng cũng không biết, điều này nói rõ số lần lúc trước ngươi kết nối cùng với người khác chuyển sinh, không nhiều phải không?"
"Cái này..."
Đối phương suy luận quá nhanh, chỉ từ một màn hỏi một đáp, đã đoán được nhiều tin tức như vậy, thậm chí nói ra được thân phận của hắn, Hồ Ma có chút kinh hãi.
Nhưng gặp người chuyển sinh thứ hai ở thế giới này, tâm tình của Hồ Ma vẫn có chút kích động, rất nhiều vấn đề không biết đã dồn nén bao lâu muốn hỏi những đồng loại cùng hắn, dứt khoát hỏi hết một lượt.
Hắn dừng lại một chút, vội vàng mở miệng hỏi: "Ngươi... kiếp trước có thân phận gì?"
Giọng khàn khàn trầm mặc một chút, thở dài nói: "Lời mở đầu của ngươi đúng là có chút đặc biệt."
"Cũng đã đến thế giới này rồi, quan tâm những thứ đó còn có tác dụng gì đâu?"
"Dù kiếp trước là thân phận gì, đời này của chúng ta cũng chỉ là kẻ đáng thương muốn sinh tồn ở thế giới quỷ dị này mà thôi."
"Ngươi rất đáng thương sao?"
Hồ Ma nói: "Ta nghĩ rằng điều kiện của ngươi rất tốt đó, đi vào rừng cũng có người khiêng kiệu không cần tự đi."
Đối phương bỗng nhiên dừng lại không nói tiếp, sau một lúc, hơi có chút ngạc nhiên nói: "Ngươi đã đoán được ta là ai?"
"Cũng không khó đoán lắm..."
Hồ Ma hít một tiếng, nói: "Người chuyển sinh trong Âm Sơn Lâm rất ít, đột nhiên xuất hiện một người không báo trước, nhất định là người ngoài."
"Hôm nay, trong trại vừa có một nhóm người ngoài đến, hơn nữa ta nhìn thấy, tất cả là nam."
"Tuy rằng ngươi đã cố gắng thay đổi thành giọng khàn khàn khó nghe, nhưng vẫn nghe ra là nữ nhân, ta còn không suy đoán được ngươi cuối cùng là ai?"
"Giọng này của ta cũng có thể nghe ra là nữ nhân?"
Đối phương ngơ ngác một chút, bỗng nhiên trở nên nhu hòa dễ nghe, sau đó lại đổi về giọng cũ, khàn khàn nói:
"Xem ra công lực của ta vẫn không luyện tới nơi tới chốn, theo lý thuyết là không nghe ra được chứ."
"Cái này..."
Hồ Ma nghe xong nàng nói, cũng hơi ngẩn ra, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.
Giọng của nàng đúng là giọng khàn thô, khó phân biệt thiệt giả, nếu như cẩn thận phân biệt, rất giống lão trung niên đang nói chuyện.
Nhưng hắn không biết vì sao, vừa nghe được giọng của nàng đã cảm thấy đây là một nữ nhân.
Không giống như là phân biệt được, mà giống trực giác hơn.
Chẳng lẽ...
Hắn đột nhiên nghĩ đến, hỏa khí trên người đang rất vượng, càng vượng càng thèm muốn nữ nhân.
Không phải là do nguyên nhân này mà hắn có được bản năng này chứ?
Hít... !
Làm sao có chút...
"Mà thôi."
Tuy rằng nàng bị Hồ Ma phát hiện ra thân phận, có hơi giật mình, nhưng cũng không nói gì thêm, thản nhiên nói: "Phát hiện được thân phận của ta cũng không có gì."
"Ngươi đã biết ta là ai, ta cũng biết ngươi là ai, như vậy trao đổi tin tức càng yên tâm hơn."
"Xem ra ngươi là người sinh sống ở trong Âm Sơn Lâm, vậy chắc cũng khá hiểu rõ nơi này, có bao giờ nghe thấy truyền thuyết 'Bách Thi Trủng?"
"Bách Thi Trủng?"
Hồ Ma nghe xong đầu tiên là giật mình, mơ hồ có chút quen thuộc, sau đó trong lòng mới sáng tỏ.
Trước đây hắn nói chuyện với người chuyển sinh thứ nhất, chẳng phải đã đề cập tới 'Bách Thi Trủng' sao?
Khi gặp người chuyển sinh thứ hai, hắn vốn nhớ kỹ chuyện mà lão huynh kia giao phó.
Dù cho nàng không hỏi, hắn cũng phải nói cho nàng biết chuyện này, thỉnh cầu nàng đi cứu người.
Không ngờ, đồ vật nàng muốn tìm, chính là đồ vật mà lão huynh kia đã tìm thấy?
Giữa lúc nhớ lại ký ức, đối phương bất chợt nói tiếp:
"Về thù lao, ngươi cũng có thể hỏi ta một tình báo có giá trị tương đương, hoặc là ba tin tức giá trị thấp hơn để trao đổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận