Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 60: Anh hùng ‘cứu’ mỹ nhân (2)

Nếu thấy loại cây quỷ này xung quanh làng, Nhị gia nhất định sẽ chặt bỏ, nhưng trong rừng sâu này, lại không có ai để ý, thường có một số cây không những mọc ra khuôn mặt người, mà còn có đạo hạnh.
Theo lẽ thường thì bây giờ là ban ngày, cây cổ thụ này hẳn là sẽ không làm quái.
Nhưng Nhị gia đã nói trước, âm khí trong rừng rất nặng, những yêu quái này thường không đợi đến hoàng hôn mới ra ngoài.
Tất nhiên, Nhị gia dương khí nặng, theo lẽ thường thì tà ma sẽ không đến gần, nhưng trong ngọn núi âm u này, ai biết được có bao nhiêu kẻ lợi hại?
Hồ Ma lập tức để tâm, bản thân đã chú ý đến cây cổ thụ này, tại sao Nhị gia đi trước, cùng hai người khiêng kiệu kia, lại chỉ cúi đầu đi đường, hoàn toàn không để ý.
Đến cây cổ thụ kỳ lạ vừa lướt qua bên cạnh?
Đang suy nghĩ thì bên cạnh cây cổ thụ kia, một cành cây mọc xiên, lặng lẽ vươn về phía bên trong kiệu.
Hồ Ma hơi giật mình, biết thời cơ đã đến, lập tức hét lớn một tiếng: - Cẩn thận.
Nói xong, bước một bước, nhanh chóng tiến lên, tay phải nắm chặt, đấm mạnh về phía trước.
Đây chính là thế mở đầu trong bài quyền mà Nhị gia dạy, là thế mở đầu của Khai Sơn quyền.
Khi Hồ Ma ra tay, đã dẫn động ý lửa trong lò, trực tiếp đấm một quyền này thế mạnh lực trầm, nắm chặt hai tay, ngang qua khoảng cách ba bốn mét, trong nháy mắt đã đánh vào cành cây đang xiên ra.
Quyền phong mãnh liệt, thậm chí còn làm cho rèm kiệu bị đập xuống một chút.
Hồ Ma liếc mắt nhìn thấy, bên trong kiệu, dường như có một chiếc khuyên tai màu xanh ngọc lục bảo và một bên má trắng nõn, còn có một thứ lông xù nào đó, thoáng qua.
- Bốp!
Cành cây thô to bằng nắm tay lặng lẽ vươn vào trong kiệu, trực tiếp bị Hồ Ma đấm vỡ thành hai đoạn.
Một đoạn rơi xuống đất, vặn vẹo hai lần, rồi bất động.
Một đầu khác lại đột ngột co lại, giống như một con trăn xám khổng lồ, trong nháy mắt đã thu mình vào trong rừng, biến mất.
- Bảo vệ tiểu thư!
Động tĩnh này cũng khiến những người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc.
Lão chưởng quỹ càng suýt nữa thì mất hồn, hét lớn, vạt áo phía trước giật một cái, trong nháy mắt đã nhảy đến bên cạnh kiệu.
Thậm chí ngay cả Hồ Ma, cũng bị ông ta chặn ở bên ngoài kiệu.
Một nhóm người cũng cảnh giác, rút dao ra và đứng sẵn sàng.
- Không sao đâu.
Trong kiệu, yên tĩnh, một lúc sau, mới vang lên giọng nói nhàn nhạt của một người phụ nữ:
- Chỉ là một cây cổ thụ đã thành tinh thôi.
- Đúng, đúng...
Lão chưởng quỹ mồ hôi lạnh đầm đìa, liên tục nói đúng.
Chỉ là trong lòng thầm trách, có phải là mình đi đường mệt quá rồi không, thế mà lại bỏ qua nguy hiểm trong rừng này?
Mặc dù theo lẽ thường thì người trong kiệu sẽ không bị thương, nhưng sự sơ suất này, đối với bản thân mình, lại là một lỗi lầm không thể tha thứ. ……. ….
Vừa nghĩ, đột nhiên quay người lại, một chiếc đinh màu đen đóng vào cây cổ thụ bên cạnh.
Cây cổ thụ lập tức run lên, lá cây xào xạc rơi xuống.
Nhưng chưởng quỹ lại không ngoảnh đầu nhìn lại, mà lại nhìn Hồ Ma bằng ánh mắt kỳ lạ.
Bản thân không để ý đến, lão hướng dẫn viên kia cũng không để ý đến, những người hộ vệ trung thành xung quanh cũng không để ý đến, không ngờ lại là tiểu tử này để ý đến.
Nhưng cũng rất nguy hiểm, tiểu tử này tuy là tốt bụng, nhưng lại hấp tấp, lỡ như mở rèm kiệu, đụng phải người trong kiệu, thì phiền toái rồi.
- Đứa trẻ này, thật tốt bụng.
Đang suy nghĩ thì người trong kiệu nhàn nhạt nói:
- Chưởng quỹ, đưa cho cậu ta năm lượng bạc đi!
- Vâng, vâng.
Chưởng quỹ liên tục đáp lời, lại nhìn về phía Hồ Ma, vẻ mặt thẩm tra đã sớm biến mất, cười nói:
- Thằng ngốc, cậu may mắn quá, còn không cảm ơn tiểu thư ban thưởng?
Nói xong định giơ tay lấy bạc, nhưng không ngờ lúc này Hồ Ma cũng đã phản ứng lại, vội xua tay nói:
- Tôi không cần bạc.
- Hả?
Nhị gia không xa nghe vậy thì ngẩn ra:
- Tại sao không cần?
Mình đến đây dẫn đường, đi mấy ngày, tiền thưởng nhận được chưa chắc đã có mấy lượng...
- Hả?
Vị chưởng quỹ kia cũng tò mò nhìn Hồ Ma, cười khẩy:
- Sao thế, năm lượng bạc không vừa mắt à?
Diễn kịch thôi mà, còn không biết sao?
Hồ Ma vội tỏ ra ngây ngốc, nhỏ giọng nói:
- Tôi không cần bạc, tôi muốn nhờ tiểu thư... giúp tôi một việc.
Trong lòng biết tiểu thư này là đồng hương của mình, gọi tiểu thư có chút ngượng ngùng.
Gọi là chị gái nhỏ thì không thành vấn đề.
Nhưng vừa nghe lời của hắn, lão chưởng quỹ bên cạnh lập tức sa sầm mặt mũi, ngay cả Nhị gia cũng trong lòng khẽ động: Hồ Ma này quá hồ đồ rồi.
Người ta cho cậu tiền thưởng, cậu cứ nhận lấy là được, nhưng không lấy tiền, lại nhờ người ta giúp đỡ, những người quyền quý trong thành phố này có dễ nói chuyện như vậy không, một lời không hợp làm phật lòng người ta, bị trừng mắt không nói, tính khí không tốt thì đi ra tát mấy cái cũng là chuyện bình thường.
Sắc mặt chưởng quỹ biến đổi, quả nhiên là muốn mắng người, nhưng không ngờ, giọng nói bên trong kiệu lại nhàn nhạt vang lên:
- Ta có việc phải làm, không thể giúp ngươi nhiều được.
- Nhưng, đã nói là thưởng cho ngươi, thì không thể không giữ lời, ngươi nói đi.
Những người xung quanh như chưởng quỹ nghe vậy, đều thu lại vẻ mặt, cùng nhau gật đầu.
Mà Nhị gia bên cạnh đã nghe đến ngây người:
- Hồ Ma này ngốc có ngốc phúc, vậy mà lại được quý nhân chiếu cố?
Bạn cần đăng nhập để bình luận