Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 311: Dũng đấu với đại lư (1)

“ Ta …..... ”.
Dù là lão giang hồ thế nào, bị một nhát dao cắt cổ, thế là xong đời.
Lão hầu gia trợn tròn mắt nhìn Hồ Ma, bàn tay gầy guộc cố gắng bịt chặt máu chảy ra từ cổ, nhưng làm sao có thể bịt được, máu tươi cứ tuôn ra từ kẽ tay.
Đôi mắt của hắn, một bên rõ ràng, một bên đục ngầu, đều cố nhìn Hồ Ma trước mặt, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng đã thủng, cuối cùng vẫn từ từ ngã xuống.
Gã ăn mày gọi hồn từng làm mưa làm gió ở phủ Minh Châu, thế mà lại chết một cách bất lực và uất ức như vậy.
Dù trên người có nhiều đạo pháp đến đâu, khi đối mặt với Thủ Tuế nhân cận thân, cũng như gà vịt chờ bị giết thịt.
“Hả? ”.
Lúc đó, Lư đại thiếu gia đột nhiên nhìn thấy sư muội của mình, đã sợ mất nửa hồn vía, lại đột nhiên thấy Hồ Ma từ trong từ đường xông ra, giết người như ngóe, còn một nhát dao cắt cổ lão hầu gia, chính mình cũng hoàn toàn hoảng loạn.
Thủ Tuế nhân nổi tiếng về khả năng chiến đấu cận thân.
Sở dĩ hắn ta lại chỉ nhắm vào Hồ Ma trong số rất nhiều người giang hồ, là vì một khi mình có thể chế ngự được người này, luôn mang bên mình, chẳng khác gì có thêm một vệ sĩ, không sợ bất kỳ ai.
Nhưng giờ thì vệ sĩ này không tìm được, ngược lại còn trở thành kẻ thù, còn đang tiến đến gần.
Nhưng may mắn là đến lúc này, thần hồn bất ổn vừa rồi bị Hồ Ma cách không cúi chào cũng đã bình tĩnh lại, hắn vội vàng quay người, lắc lư chiếc đèn lồng trắng lên xuống.
Những người giang hồ bị hắn khống chế bên cạnh cũng đều cầm đao cầm kiếm, chắn trước người mình, còn mình thì quay người niệm chú về phía người giấy.
Nhưng mới chỉ vừa mất tập trung, đột nhiên một luồng âm khí thổi vào trước người.
Tiếng cười của sư muội vang lên bên tai: “ Sư huynh, trách ta, không biết hắn là Thủ Tuế nhân, Tiệt Hồn Chỉ của ta điểm huyệt hắn không nổi… ”.
“Điểm không được thì mẹ nó sao không chọn người khác đi, chẳng hạn như tên dùng phi đao kia … ”.
Lư đại thiếu gia vừa sợ vừa tức giận, hắn đã hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, thì ra sư muội vừa rồi trốn trong từ đường, chờ cơ hội khống chế Thủ Tuế nhân, cướp chiếc mũ rộng vành và áo tới của hắn, mặc rồi rồi chạy ra ám sát hắn.
Kết quả, người ta là Thủ Tuế nhân, tác dụng của Tiệt Hồn Chỉ đối với hắn rất nhỏ, nhất thời chỉ thấy đau đầu không thôi.
Một là cảm thấy sư muội quá biết chọn, lại chọn trúng Thủ Tuế nhân, hai là giờ Thủ Tuế nhân giết đến nơi rồi, ngươi trước tiên liên thủ với ta để đối phó với hắn…
Còn việc sư muội và Thủ Tuế nhân có liên thủ hãm hại mình hay không, thì hoàn toàn không nghĩ đến, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được rằng hai người này là một phe.
Giờ thì trong lòng khó hiểu nhất là... …
“.. Sư muội đã có cơ hội vào từ đường, sao lại nỡ chạy ra ngoài, chẳng lẽ nàng liều mình bỏ lỡ cơ duyên bảo vật xuất thổ, cũng phải hại mình?”
Nàng ghét ta đến vậy sao?
Vừa nghĩ tới đây, hắn chật vật lăn mình một cái, né tránh âm chỉ, đồng thời dùng hết sức chộp lấy chiếc đèn lồng rồi bắt đầu xé nát nó.
Phần phật...
Những con bướm đêm trong đèn lồng đồng loạt bay ra, vừa ra khỏi đèn lồng, có thể mơ hồ nhìn thấy năm sáu cái bóng hình người, hoảng sợ chạy trốn xung quanh, nhưng cũng lập tức cuốn lên một luồng gió âm, hướng về phía Hồ Ma mà cuốn đi.
Nhưng chỉ thổi cho chân hắn hơi chậm lại, hắn lại cố chịu đựng xông tới.
Ở trước mặt chém giết, Thủ Tuế nhân còn đáng sợ hơn cả tà túy.
“Hảo hán tha mạng … ”.
Lư đại thiếu gia vừa la lớn vừa bỏ chạy, vài bước đã chạy đến bên cửa từ đường.
Không biết hắn đã làm gì, hai người giấy đặt bên cửa đột nhiên cùng lúc động đậy, lao về phía Hồ Ma.
Nhưng Hồ Ma đã sớm được Địa Qua Thiêu tỉ mỉ kể lại tuyệt chiêu mà Lư đại thiếu gia giỏi, đặc biệt là những tuyệt chiêu bảo mệnh có thể dùng trong lúc vội vàng, càng phân tích từng chi tiết.
Nếu không biết chi tiết, ngươi có thể sẽ hoảng sợ khi nhìn thấy hai hình người bằng giấy lao thẳng vào mặt mình, nhưng nếu biết chi tiết, ngươi sẽ không hề sợ hãi chút nào.
Chỉ là vắt lưng đao, ngậm trong miệng.
Đôi tay được giải thoát, đồng thời chuyển sinh thành tử, hung hãn đâm về phía trước, trực tiếp xuyên thủng hai hình người bằng giấy, sau đó thế đi không ngừnd, nắm lấy vai Lư đại thiếu gia đang bỏ chạy, các ngón tay dùng lực siết chặt. Đầu ngón tay móc vào thịt, nghiền nát vai hắn.
Lư đại thiếu gia há miệng kêu to, vô cùng đau đớn.
Nhưng vẫn chưa kịp kêu lên thì đột nhiên có bóng người lóe lên trước mặt, xuất hiện khuôn mặt đáng yêu, kiều diễm nhưng âm u của sư muội.
Cô nhanh chóng lấy ra một xấp giấy rồi đập mạnh lên đầu hắn.
Cảm nhận được hơi thở nặng nề và lạnh lẽo của tiền giấy, tiếng kêu kinh hoàng trong cổ họng của Lư đại thiếu gia đều bị kìm nén, chỉ phát ra một tiếng rên rỉ tuyệt vọng.
Mà ngay khoảnh khắc tiếp theo, chiếc mặt nạ giấy vàng dán trên mặt hắn cũng bị lột xuống, để lộ khuôn mặt trắng bệch của hắn.
Không biết có bao nhiêu bất cam và tuyệt vọng, nhưng tiền giấy trên đầu đã phát huy tác dụng, đôi mắt hắn nhanh chóng trở nên tối tăm vô hồn, vẻ mặt dữ dội trên mặt cũng nhanh chóng biến mất.
“Xoẹt!”
Ngay sau đó, Hồ Ma đá văng Lư gia đại thiếu gia ngốc nghếch, cầm dao trong tay, lao tới chỗ sư muội.
Nhìn thấy vẻ mặt sát khí của hắn, sư muội này dường như rất sợ hãi, cô ấy hét lớn: "Đại ca, ân oán của các người không liên quan đến ta, nói ra thì ta còn cứu ngươi nữa cơ mà... ".
Nhưng Hồ Ma không để ý đến cô ta, vẫn cứ chém liên tiếp từng nhát, còn chém một nhát vào cánh tay cô ta, một mảng lớn tay áo bị chém đứt, để lộ làn da trắng nõn và vết thương khủng khiếp, da thịt rách toạc, máu tươi chảy ròng ròng, nhìn rất kinh hoàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận